Chương 34: Vong đạo 6

Người đột nhiên xuất hiện chính là Giang Diệu Diệu đã lâu không thấy.

Kỷ Viên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Giang Diệu Diệu, luôn cảm thấy vẻ mặt của đứa nhỏ này có chút kỳ quái, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn, tựa như đang chột dạ.

Diệp Quân Trì bất động thanh sắc nuốt lời suýt ra khỏi miệng xuống yết hầu, buông Kỷ Viên ra, khóe miệng mang theo nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: "Cuối cùng cũng tới rồi, đã sắp xếp cho mẹ cô xong chưa?"

Giang Diệu Diệu điều chỉnh lại trong chốc lát, lại khôi phục sự lanh lẹ và hào phóng thoải mái trước kia, chỉ là vẫn không dám nhìn thẳng vào Kỷ Viên, gật đầu nói: "Cữu cữu kia của ta tàn nhẫn độc ác, sẽ không bận tâm tới tình nghĩa huynh muội, chuyện ta làm nếu lão biết được, mẹ ta không thể không chịu tội, nhân lúc lão ta vẫn còn chưa nhận ra, nên chuẩn bị cẩn thận."

Giang Diệu Diệu đã làm gì? Ngay cả cho dù Giang Tuyết Tùng có biết Giang Diệu Diệu điều tra mình, hẳn là cũng sẽ không tức giận tới mức làm liên lụy tới em gái ruột của mình chứ?

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Giang Diệu Diệu, Kỷ Viên suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán kì quái. Hắn cũng không nhịn xuống, mà nhàn nhạt hỏi: "Cô đã sớm cảm thấy Giang gia chủ không bình thường?"

Giang Diệu Diệu nghiêng đầu, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi."

Quả là như vậy.

Suy đoán vốn mơ hồ trong lòng trở thành sự thật, Kỷ Viên không nhịn được mà thở dài, thật không ngờ rằng Giang Diệu Diệu còn thông minh, âm trầm hơn cả trong suy nghĩ của hắn.

Tiếp đó cũng không cần Kỷ Viên phỏng đoán gì thêm, Giang Diệu Diệu trực tiếp hào phóng ngả bài: "Năm đó đại cữu… Giang Tuyết Tùng đưa thi thể của cha ta về, mẹ ta liền biết ngay hung thủ là ai. Mấy năm đó Giang Tuyết Tùng trở nên rất kì quái, tựa như có bí mật nào đó không thể cho ai biết, bị cha ta không cẩn thận nhìn thấy, cha ta cũng về nói với mẹ ta, ta nghĩ lão hạ độc thủ với cha ta, chính là bởi do cha ta đã biết bí mật của lão."

Diệp Quân Trì lặng lẽ kéo tay Kỷ Viên, ống tay áo rộng thùng thình che đi bàn tay của hai người, hắn có thể không chút kiêng nể vuốt ve những ngón tay mảnh khảnh kia, lại bị véo mạnh một cái.

Cảm giác đau đớn truyền tới, nụ cười của Diệp Quân Trì lại trở nên thật lòng hơn nhiều: "Bí mật gì?"

"Ta không biết, mẹ ta không nói cho ta" Giang Diệu Diệu bị nụ cười của hắn làm cho lạnh cả người, cẩn thận lui về phía sau vài bước, lắc đầu: "Mấy năm nay lão càng lúc càng kì quái, đôi khi sẽ đưa vài đứa trẻ lạ mặt về nhà, ngày hôm sau những đứa bé đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa, ta chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt lành, nhưng lão có quyền uy tối cao ở Giang gia, không ai dám phản kháng, cũng không có ai dám nói xấu lão.

Mẹ ta đã thử thăm dò, tiếp xúc với lão vài lần, khi về có nói với ta "đại cữu cữu đã thay đổi rồi, huynh ấy đã quên mất bản thân mình là ai"."

"Thế nên, vì báo thù, mà hai người vẫn luôn chờ cơ hội, đúng lúc ta xuất hiện, thế nên hai người liền tới tìm ta, lợi dụng ta?" Diệp Quân Trì sờ sờ cằm, tựa như có suy tư gì đó mà nhìn Giang Diệu Diệu.

Cô nương này quả là gan dạ, hai người cô nhi quả phụ trong tình cảnh như vậy, cũng dám tính kế hắn.

Diệp Quân Trì nói trắng ra, ngay cả Giang Diệu Diệu đã luyện được da mặt dày nhiều năm, dày như tường thành, cũng hơi ngượng ngùng, xấu hổ gãi đầu: "… Chuyện này không phải là do đã được nghe đại danh của Ma quân từ lâu rồi sao, chúng ta cũng không phải là cố ý."

Diệp Quân Trì cũng không quá để tâm, gật đầu nói: "Ừ, kế tính cũng rất tốt."

Giang Diệu Diệu càng quẫn bách: "Tóm lại ta và mẹ ta không hề có ác ý… Nghe chuyện của huynh và A Viên xong, ta phát hiện Giang Tuyết Tùng cực kì để tâm tới chuyện này, may mà lão ta cực kì khinh thường ta và mẹ ta, nên không đề phòng gì, ta dùng một linh điểu nhỏ giám sát lão, phát hiện có một đêm lão nói chuyện với một người mặc đồ đen toàn thân. Linh điểu thông minh, trở về vẽ tên của huynh ra, ta liền đoán chuyện này chắc chắn còn có huyền cơ gì khác, nói không chừng là có người giá họa cho hai người, hơn nữa lão còn có quan hệ gì đó với những người kia. Thế nên…"

"Cô thả kim tàm vào mộ của Triệu Dương."

Giang Diệu Diệu cúi gằm mặt.

Nếu chỉ lừa một mình Diệp Quân Trì, nàng sẽ không có cảm giác áy náy, nhưng lừa cả Kỷ Viên thì lại khác. Khi nàng còn bé đã từng gặp Kỷ Viên, rất đồng cảm với đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã không còn mẹ, thoạt nhìn thanh lãnh cô tịch này.

Nghĩ tới chuyện người ta đã thảm như vậy rồi, bị hãm hại tới mức có nhà cũng không thể về, nàng lại còn lợi dụng người ta, cho dù Kỷ Viên không tỏ ra tức giận hay thất vọng, nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Diệp Quân Trì cười như không cười mà nói: "Không sao, còn phải đa tạ cô giúp chúng ta tra ra manh mối này. Ta chỉ là có chút tò mò, một mình cô làm sao có thể trộm được kim tàm của Giang Tuyết Tùng, rồi lại lén tới Triệu gia thả vào?"

"… Bởi vì kia không phải là kim tàm của Giang Tuyết Tùng." Giang Diệu Diệu hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, bình tĩnh nói: "Là kim tàm ta và mẹ cùng nhau luyện ra, ta cũng không lẻn vào Triệu gia, chỉ cần cầm trùng mẹ, ở khoảng cách nhất định, ta có thể lệnh cho kim tàm lén bò vào trong mộ của Triệu Dương… Chỉ là ta không ngờ rằng thi thể của Triệu Dương lại bị người mang đi.

Hừ, loại người thối nát, chết rồi cũng không được an ổn."

Theo lời của Giang Diệu Diệu, âm thanh cũng an tĩnh lại, gió thu lạnh lẽo, lá cây bị thổi rơi xuống dưới, Kỷ Viên cũng vô thức run lên theo.

Lượng thông tin trong lời của Giang Diệu Diệu quá lớn, hắn cũng cần phải tiêu hóa một cách nghiêm túc.

Còn chưa tiêu hóa xong, Diệp Quân Trì đầu cũng chẳng thèm nghiêng một chút bỗng rụt tay lại, cởi áo khoác ngoài choàng lên người hắn.

Kỷ Viên quả thực có hơi lạnh, lại không thể tiếp nhận nổi việc Diệp Quân Trì chăm sóc mình cứ như chăm sóc mấy em gái, đặc biệt là khi còn có một em gái thật sự đang ở đây. Hắn lặng lẽ thò tay muốn kéo áo xuống, Diệp Quân Trì liền nhìn về phía hắn, ánh mắt mang ý cười, ngữ khí lại nghiêm túc: "A Viên còn nhớ rõ chứ, cự tuyệt một lần, ta sẽ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!