Vào thu, Tấn Hà nhiều mưa, đêm qua mưa rào một trận, sáng nay lại mưa nhỏ một cơn. Đại hội Tiên kiếm bày kết giới trên không trung, cản nước mưa lại, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nước mưa rơi xuống đọng lại giữa không trung rồi lại chầm chậm chảy xuống.
Kỷ Viên đánh bay mười tu sĩ của ngày hôm nay, ngẩng đầu nhìn lên không trung âm u một chút, xoay người đi xuống võ đài.
Có đôi ánh mắt vẫn luôn dính lên người, Kỷ Viên mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kỷ Sơn, Kỷ Sơn nặng nề nhìn hắn, trong mắt như có ánh lửa lập lòe.
Kỷ Viên bị gã nhìn tới sởn tóc gáy, đang định quay đầu rời đi, mắt đã bị che lại.
Diệp Quân Trì thở dài: "Vẫn thật muốn giết hắn."
Kỷ Viên không tự nhiên kéo tay Diệp Quân Trì ra, Diệp Quân Trì nhướng mày, túm hắn kéo vào trong lòng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn, thần sắc tự nhiên: "Không sao cả, chỉ là muốn hôn ngươi thôi."
Kỷ Viên ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của hắn, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, mặt trầm xuống, xoay người bước đi.
Đang định cất bước đuổi theo sau, Diệp Quân Trì bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn thẳng Kỷ Sơn, môi mỏng cong lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích, Kỷ Sơn bốc hỏa, tức tới thở gấp, thấp giọng hừ một tiếng, liền nghe thấy giọng nói của phụ thân bên cạnh: "Con đang nhìn cái gì vậy?"
Kỷ Sơn lập tức thu hồi ánh mắt, tựa như không có chuyện gì mà xoa xoa thanh kiếm vừa rồi bị dính máu, "Không có gì."
Ánh mắt Kỷ Mân nặng nề nhìn theo phương hướng Kỷ Viên rời đi, nhàn nhạt nói: "Tán tu kia rất thú vị."
Kỷ Sơn cúi đầu không nói gì, lại nghe thấy Kỷ Mân buồn bã nói: "Tiểu tử Kỷ Thâm kia không ngờ lại có thể kiên trì tới tận bây giờ, thật là không biết tự lượng sức mình. Ngày mai là ngày cuối cùng của Đại hội tiên kiếm, nếu đụng phải nó, không cần phải hạ thủ lưu tình làm gì."
"Ừm." Kỷ Sơn mắt lạnh nhìn về phía Kỷ Sâm ngồi khá xa bên kia, hắn ngồi dựa vào thềm đá, rũ mi, sắc mặt tái nhợt, tựa như ngay sau đó sẽ biến mất ngay lập tức.
Bệnh của con ma ốm này không ai tìm ra được nguyên nhân, chỉ biết là ngày một nặng thêm, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ không sống qua được năm nay.
Mật địa kia của Giang gia là một nơi rất huyền bí, nghe nói có không ít kỳ hoa dị thảo thiên địa linh dược, Kỷ Thâm chính là nhắm tới những thứ này.
Sớm muộn gì mà chẳng chết, tốn công làm những chuyện vô dụng này thì có ích lợi gì?
Kỷ Sơn cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn thấy Kỷ Thâm bị thương nhảy xuống từ trên võ đài, lau khô máu bên khóe miệng, chỉnh sửa lại y phục, rồi mới bước nhanh tới trước mặt Kỷ Sâm, cau mày lắc y, gọi y dậy, tỏ ra không hề gì mà nói gì đó.
Kỷ Sâm xoa xoa thái dương, lộ ra vẻ mặt lo lắng, Kỷ Thâm lắc đầu, nhìn khẩu hình hẳn là đang nói: "Chút chuyện nhỏ thôi, không bị thương."
Một màn này vô cớ lại có chút chói mắt, chậm rãi lan rộng khắp đáy lòng âm u, Kỷ Sơn quay đầu nhìn lại, bóng dáng Kỷ Viên đã không còn thấy đâu.
***
"Hệ thống, ta đau đầu quá." Kỷ Viên đi trước, ánh mắt phía sau tựa như có thể xuyên thấu y phục, soi thẳng vào da thịt hắn, vừa nóng cháy lại chấp nhất.
Hệ thống nói: "Nam nhân, ngươi đã không thể nào thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta được nữa rồi."
Kỷ Viên: "…" Mẹ nó, lại nữa à.
Hệ thống: "Tự mình trêu chọc người trên, ngươi xác định rồi."
Kỷ Viên thấm thía nói: "Gần đây ngươi càng lúc càng thất bại. Ngươi thôi ngay cho ta đi, ta không tin Diệp Quân Trì sẽ thật sự thích ta, hắn rồi sẽ tỉnh táo lại thôi, hắn và ta không giống nhau, ta là gay…"
"Sao ngươi biết được ngươi và hắn không giống nhau?"
Kỷ Viên nghẹn lời.
Tới một góc, nhìn bốn bề vắng lặng, Kỷ Viên mới xoay người nhìn về phía Diệp Quân Trì: "Vậy đứa nhỏ kia đâu?"
"Tìm khắp Giang gia cũng không thấy, đã lâu như vậy rồi, chỉ sợ đã không còn sống." Diệp Quân Trì tựa người lên một cây cột, một chân cũng cong lên, ánh mắt không chút để ý mà nhìn khắp mọi nơi, ngữ khí bình tĩnh, "Hơn nữa Giang Tuyết Tùng tới tận bây giờ cũng chưa lộ diện, lần trước cũng chỉ là nghe thấy ông ta nói chuyện cách một bức tường, không thể xác định xem ông ta là người tu luyện bộ ma công kia hay là còn có một người khác nữa."
Kỷ Viên suy nghĩ một chút: "… Còn có một người khác nữa? Có thể nào chính là người âm thầm hãm hại chúng ta không?"
Diệp Quân Trì cực kỳ hưởng thụ khi nghe thấy cái từ "chúng ta" này của hắn, híp híp mắt, nói: "Có thể, mấy ngày nay ta có một suy đoán, thả kim tàm vào trong quan tài của Triệu Dương, hẳn là những người khác, mục đích chính là dẫn chúng ta tới Giang gia, phát hiện ra cái đuôi cáo của Giang Tuyết Tùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!