Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lại có thể nhìn ra từ vẻ mặt của nữ tu đối diện, sát ý trong lời nói của Diệp Quân Trì là sự thật, hắn không nghi ngờ gì rằng ngay sau đó Diệp Quân Trì sẽ ra tay giết ả.
Nữ tu sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ chôn chân tại chỗ, tựa như chỉ nhấc một ngón tay lên cũng không được, ánh mắt quay cuồng sự sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn. Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, ả có thể nhìn ra nam tử đeo mặt nạ mới xuất hiện này chỉ cần hơi động ngón tay một chút là có thể tước mạng ả.
Ánh mắt Diệp Quân Trì lạnh băng, ngón tay thon dài thu lại, chậm rãi xoa xoa vết cắt nhỏ trên má Kỷ Viên, giọng nói không gợn sóng: "Có đau không?"
Tim bởi mùi hương tùng quen thuộc thanh đạm bao quanh mà đập nhanh hơn bình thường, Kỷ viên khẩn trương tới nói không nên lời, lắc đầu, dừng một chút mới nghèn nghẹn mở miệng: "Không đau."
Diệp Quân Trì mặt không biểu cảm: "Nhưng mà ta đau."
Dứt lời, từ trên mặt đất đột nhiên có một mảnh kiếm nhỏ bay lên, vun vút bay qua, nhanh như chớp. Nữ tu kia trừng to mắt, há mồm không biết là muốn kêu cứu hay chửi bậy, ngay sau đó trên gò má trắng nõn của ả nhiều thêm hai vệt máu đỏ.
Vết thương lan rộng ra, giống như hai con rết máu đột nhiên nổ tung trên mặt ả. Lời còn chưa ra khỏi miệng đã lập tức biến thành tiếng hét thê lương chói tai, âm thanh sắc nhọn xuyên qua màng nhĩ, đâm tới đau đớn. Tán tu vây xem náo nhiệt run lẩy bẩy, đều cảm thấy rợn tóc gáy.
Kỷ Viên vừa mới nhíu máy, mắt đã bị bịt kín.
"Sợ thì cứ nhắm mắt lại." Giọng nói của Diệp Quân Trì trở nên nhu hòa.
Trước mắt tối om, Kỷ Viên chớp chớp mắt, hàng mi dài chạm vào lòng bàn tay của Diệp Quân Trì. Diệp Quân Trì nhịn không được siết chặt eo hắn, thấp giọng nói: "Đừng nghịch, ta còn đang báo thù cho ngươi đấy."
Kỷ Viên nuốt ngụm nước miếng: "Từ từ, đừng giết ả."
Diệp Quân Trì đáp: "Thương hương tiếc ngọc cũng không phải là để dùng với loại nữ nhân này."
Kỷ Viên kéo tay hắn ra, nhìn nữ tử thống khổ thét chói tai lại không thể động đậy đối diện, trong lòng vô cùng bình tĩnh, chẳng nổi lên chút cảm xúc nào có liên quan tới "thương hại" cả. Hắn đâu phải ngốc bạch ngọt, càng không phải là thánh phụ, sao có thể động lòng từ bi với loại người một lòng muốn giết mình.
Người xung quanh quá nhiều, Kỷ Viên do dự một chút, thò tay túm lấy cổ áo Diệp Quân Trì, Diệp Quân Trì phối hợp cúi đầu, thuận tiện hôn lên đầu hắn một cái, thần sắc trong mắt sâu không lường được: "Bảo ngươi đừng chạy loạn, ngươi lại chạy tới đây làm gì."
"Ta sai rồi." Kỷ Viên nhanh miệng nhận sai, sau đó kề bên tai hắn, nhỏ giọng nói nhanh suy đoán của mình.
Vân Thừa đột nhiên tới khách điếm tìm hắn, hẳn chính là chuyện tốt do mấy tán tu kia làm ra. Mà Vân Thừa lại không rõ hắn có phải là Kỷ Viên kia không, giờ đến võ trường lại đẩy hắn xuống hố lửa, lên đài lại là nữ tu kia.
—-
Thái độ của Vân Thừa cũng cực kì quái, chắc chắn là có vấn đề, nữ tu này nói không chừng có quan hệ gì đó với hắn ta, cũng còn chút tác dụng, tốt nhất là nên giữ lại cho ả một mạng.
Huống hồ giết người trước mặt mọi người, khó tránh khỏi việc bị theo dõi, hai người họ bây giờ thứ cần không phải là làm việc phô trương, mà là nên ẩn mình thì hơn.
Thực ra Diệp Quân Trì ngay khi Kỷ Viên vừa mở miệng đã bày kết giới cách âm, chỉ là thấy hắn khó có khi lại chủ động ghé lại gần, trong lòng vừa động liền dứt khoát không nói cho hắn biết. Thiếu niên dựa vào quá gần, đôi môi ấm áp mềm mại không cẩn thận chạm vào tai hắn, khí tức ấm áp cũng quanh quẩn bên vành tai, khác hẳn với sự lạnh lùng của chính hắn.
Trong lòng Diệp Quân Trì tựa cho có kiến bò qua, cảm giác ngưa ngứa càng lúc càng lan rộng. Tay hắn vô thức vuốt ve cái eo gầy của Kỷ Viên, nghe xong mới hoàn hồn từ sự hoảng hốt, gật đầu, thấp giọng đáp: "Ta đã hiểu được chút tình huống rồi… A Viên, ngươi trước đừng hỏi nhiều, nghe ta nói, chúng ta phải đánh thắng mười người ở đại hội tiên kiếm đã."
Kỷ Viên ngẩn người, ngoan ngoãn không hỏi nhiều: "Vậy ngươi làm đi, xuống tay đừng nặng quá."
Diệp Quân Trì lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Ai nói là ta làm, là ngươi làm."
Kỷ Viên: "…" Hệ thống, đầu lão đại bị hỏng rồi.
Diệp Quân Trì nói: "Ngươi sẽ thắng."
Kỷ Viên: "…" Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ.
Diệp Quân Trì cẩn thận nhìn chăm chú vẻ mặt của Kỷ Viên, đặt biệt là mỗi một chút biến hóa nhỏ, bắt được một chút xíu sự sinh động trên khuôn mặt hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc: "Ta không thể ra tay được, dễ bị người ta nhìn ra Ma đạo. Yên tâm, Hồi Trì sẽ giúp ngươi một tay."
Dứt lời, hắn vươn tay, nắm lấy cái tay đang ôm Hồi Trì của Kỷ Viên. Kỷ Viên theo thói quen cũng cúi đầu theo, chỉ trong nháy mắt, Hồi Trì đã thay đổi hình dạng.
Lão đại đã làm như vậy rồi, Kỷ Viên đành bất đắc dĩ gật đầu.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Quân Trì bỏ kết giới cách âm, nghiêng đầu nhìn về phía một người vẫn luôn xem náo nhiệt trước mặt, khóe miệng bỗng hơi cong lên: "Các hạ, vừa rồi là ai thắng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!