Trên đường tới Giang gia, Kỷ Viên vẫn luôn tức giận bất bình: "Hệ thống! Ngươi có cảm thấy Diệp Quân Trì đối xử với ta cứ như với vật nuôi không!"
Hệ thống nói: "Đâu cần ta cảm thấy vậy, ngươi chính là vật nuôi mà."
Kỷ Viên ném cho Diệp Quân Trì một ánh mắt lạnh lẽo.
Tự dưng bị mắt lạnh lia qua, Diệp Quân Trì vô tội không hiểu ra làm sao, chẳng hiểu lại chọc tức Kỷ Viên chỗ nào, giơ tay xoa xoa đầu hắn: "Chút nữa nhớ theo sát ta."
Kỷ Viên gật đầu, chợt nhớ ra Diệp Quân Trì chưa từng nói cho hắn biết chuyện vui của Giang gia là chuyện gì, Diệp Quân Trì lại tựa như hiểu hắn muốn hỏi gì, tiếp tục nói: "Giang gia kết thành thông gia với Tôn gia."
Minh chủ Liên minh chính đạo là gia chủ Vân gia, có quan hệ gắn bó chặt chẽ với Triệu gia, lại kết nghĩa, rồi kết làm thông gia, Giang gia và Tôn gia nếu không vươn lên kết làm minh hữu, thì sớm hay muộn gì cũng sẽ không thể đứng vững nổi.
Hai nhà Tôn Giang tổ chức đám hỷ, đương nhiên là cực kỳ phô trương, mà không bao lâu nữa đại hội Kiếm Tiên cũng sẽ được cử hành ở Tấn Hà, tu sĩ tới tham dự rất đông. Hôm nay Đại công tử Tôn gia và Đại tiểu thư Giang gia thành thân, Giang gia trực tiếp mở cửa lớn, chỉ cần là tu sĩ thì đều có thể vào trong dự lễ, ngay cả phàm nhân cũng có thể tham dự náo nhiệt, ăn tiệc ở bên ngoài Giang gia.
Người trên đường rộn ràng nhốn nháo, đều là người rảnh rỗi muốn tới Giang gia góp vui, trên trời cũng khi có khi không từng tàn ảnh bay lướt qua, Kỷ Viên bị xô đẩy tới ngã trái ngả phải, cuối cùng trực tiếp bị Diệp Quân Trì kéo vào trong lòng che chở.
Hắn ngẩng đầu nhìn nam tử đeo chiếc mặt nạ hình thỏ ấu trĩ, có chút bất đắc dĩ: "Không thể cưỡi kiếm sao?"
Diệp Quân Trì vòng tay qua cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, nghiêm nghị đáp: "Không thể, rất dễ bị bại lộ."
Kỷ Viên không phản bác lại được, chỉ có thể cố gắng duy trì sắc mặt lạnh băng, ám chỉ mình chính là một đóa tuyết liên cao lãnh, đầu gần như dán vào cổ Diệp Quân Trì, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy hầu kết đẹp đẽ gần trong gang tấc, nhìn xuống dưới, theo cổ áo hơi mở rộng có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên trong… Mấy ngày trước hắn đã sờ soạng một hồi, cho dù không nhìn thấy rõ nhưng cũng biết xúc cảm cực kỳ thích.
Kỷ Viên lặng lẽ đỏ mặt: "Hệ thống, ta thẹn thùng quá à."
Hệ thống hứ một tiếng: "Đêm đó sờ khoan khoái lắm cơ mà, sao không thấy ngươi thẹn thùng?"
"Bây giờ không giống…"
Hệ thống suy nghĩ một chút, lãnh khốc nói: "Ồ, tiểu xử nam ngây thơ?"
Kỷ Viên không đổi sắc mặt: "Cút."
Khác với Triệu gia chiếm lĩnh cả một ngọn núi, tiên phủ Giang gia trước kia là một cung phủ do một Vương triều trần thế xây nên, liếc mắt nhìn có thể thấy đình đài lầu các, thủy tạ liên miên bất tận, ở chính giữa có một tòa tháp cực cao, nghe nói tên là Trích Tinh lâu, chính là tòa kiến trúc cao nhất trong tiên phủ Giang gia.
Tu sĩ tới Giang gia hôm nay rất nhiều, có cả tán tu lẫn tu sĩ các môn phái, các gia tộc từ nhỏ tới lớn, Giang gia phái hơn mười tu sĩ tiếp đãi ngoài cửa lớn, cũng là để phòng có người tới quấy rối. Diệp Quân Trì nửa ôm Kỷ Viên, bất động thanh sắc trà trộn vào Giang gia, theo một đám tu sĩ chầm chậm bước vào đại đường hành lễ.
Đại đường chính là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, có không ít tu sĩ đang đứng hoặc ngồi bắt chuyện với nhau, thời điểm tập hợp các tu sĩ như thế này rất thích hợp để kết mối duyên lành. Xa hơn có tu sĩ đang cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, bốc hỏa tới mức muốn đánh nhau, nhưng đều bị người của Giang gia hòa giải.
Diệp Quân Trì thu hồi tầm mắt, cười cười, hạ giọng nói: "Trong bốn gia tộc đứng đầu, Tôn gia là yếu nhất, ngay cả đám hỷ này cũng là nhà gái kết thúc buổi lễ trước, gia chủ Tôn gia hôm nay có thể sẽ không được cao hứng cho lắm."
Kỷ Viên liếc mắt nhìn khắp nơi, bỗng dưng khựng lại.
"Sao vậy?"
Kỷ Viên mấp máy môi: "… Kỷ gia."
Kỷ gia có hơn mười người tới, Kỷ Viên chỉ biết bốn, một người là Nhị thúc một lời không hợp liền hố người, vị đường huynh biến thái Kỷ Sơn kia, còn có hai huynh đệ Kỷ Sâm và Kỷ Thâm.
Đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác bị hai chữ "Thí nghiệm" âm dương quái khí của hệ thống làm cho phát run.
Diệp Quân Trì nhìn theo hướng ánh mắt hắn, hơi nhíu mày: "Ta nhớ rõ Kỷ gia không nói hai lời đã bắt ngươi tới Nam Trì tạ tội."
Kỷ Viên thản nhiên nói: "Kỷ gia đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử lại với Kỷ gia như thế."
Giống như những người xa lạ với nhau, không hề có quan hệ gì, nhân duyên của nguyên chủ với phương diện tình cảm rất đạm bạc, chỉ có chút tình cảm với phụ thân của mình, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài cuộc xen vào giữa đường mà thôi.
Dừng lại một chút, trong lòng Kỷ Viên bỗng dâng lên một mối nghi ngờ — Cha của nguyên chủ vốn bị người của Liên minh chính đạo bắt lại giam ở Nam Trì, vậy thì tại sao lúc những người này kêu đánh gọi giết hắn và Diệp Quân Trì, Liên minh chính đạo lại không đẩy cha hắn ra uy hiếp hắn?
Là Liên minh chính đạo tự cao, quá mức trọng nghĩa, không muốn dùng bừa loại thủ đoạn mang người ra uy hiếp này, hay là cảm thấy hắn quá mức bạc tình lãnh đạm, uy hiếp cũng không có tác dụng, lại cảm thấy Diệp Quân Trì sẽ không vì "hồng nhan tri kỷ" là mình mà tỏ thái độ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!