Chương 17: Nuông chiều 3

Kỷ Viên im lặng trong giây lát: "Quá phận quá rồi."

Nhiệm vụ này cứ như đang khảo nghiệm độ OOC của hắn ấy!

Phải mở miệng thế nào mới đòi được kim tàm từ Diệp Quân Trì đây!

Người anh em, tôi cảm thấy có chút tò mò với thứ suýt nữa đã hại tôi mù, có thể cho tôi xem nó một chút được không?

Nhiều ngày qua vẫn luôn hờ hững với kim tàm kia, đột nhiên đòi cũng quá mức kỳ quái rồi.

Kỷ Viên cảm thấy trong lòng như có trăm cái móng vuốt cào vào tim, tận tới lúc tới gần Tấn Hà, Diệp Quân Trì đã đứng ở nơi đóng quân ngoài thành Giang gia, cũng vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

Diệp Quân Trì có ý định chờ Giang Diệu Diệu trở về rồi mới vào Giang gia điều tra, mấy ngày trước đã tìm một khách điếm trọ tạm, Kỷ Viên không thành vấn đề, đều tùy ý hắn, sau khi vào thành, ánh mắt không nhịn được mà liếc loạn khắp nơi.

Tấn Hà quả nhiên là giống với Giang Nam ở thế giới cũ, phi mộng liên miên, ngói lục gạch xanh, nước chảy hữu tình, trời sắp vào thu, những cơn mưa nho nhỏ cứ mưa rả rích, tựa như một bức tranh thủy mặc không cẩn thận bị làm ướt, cảnh sắc chỉ còn một mảnh mông lung. Mưa nhỏ quấn quýt si mê, nhưng không khỏi làm cho người ta thấy lạnh, người tới người lui đều ai nấy đều xòe những chiếc ô cán trúc, giọng nói mềm mại ngọt ngào, tựa như một bầu rượu ngọt với độ ấm thích hợp.

Khoan đã!

Hai mắt Kỷ Viên sáng ngời, vẫn đang suy tính mãi chuyện trong lòng, chợt thấy trên đầu hơi nằng nặng, ngẩn người quay đầu lại nhìn Diệp Quân Trì, không biết tự dưng hắn lại cởi áo ngoài ngay trên đường rồi phủ lên đầu mình là có ý gì.

Cơ thể Diệp Quân Trì thon dài, khí độ thong dong, cởi áo khoác ngoài rồi cũng không khiến cho người khác cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn tăng thêm vài phần phong lưu, vài tiểu cô nương đi ngang qua liếc mắt ngắm nhìn không ngừng. Hắn lại vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, xoa xoa đầu Kỷ Viên qua lớp áo khoác, "Cơ thể ngươi mảnh mai như vậy, dính mưa bị cảm thì phải làm sao đây."

Kỷ Viên trầm mặc một chút, tối nghĩa nói: "… Ta không yếu tới vậy." Thật mà, ít nhất cũng không mảnh mai như tiểu cô nương.

Diệp Quân Trì thật săn sóc… nhưng cái thái độ dùng để đối đãi với cô nương này là thế nào? Hắn khó lắm mới được đổi trở lại nam trang, sao vẫn bị đối xử như một cô nương thế này?

"Ngươi vẫn luôn hờ hững với người và vật xung quanh, vừa rồi nhìn tới nhìn lui như vậy, có hứng thú?"

Kỷ Viên nghe vậy có chút căng thẳng.

Nguyên chủ từ nhỏ tới lớn không mấy khi bước ra khỏi tiểu viện Kỷ gia, sau khi hắn nhặt được tiện nghi chui vào trong cơ thể này, gần như đều luôn vội vã, không có cơ hội ngắm nghía cảnh vật, mới vừa rồi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc có chút thất thần, cũng không biết là có bị coi thành OOC không.

Hệ thống lãnh tĩnh nói: "Như ngươi nghĩ, nguyên chủ từ nhỏ tới lớn đều bị nhốt trong tiểu viện, tuy rằng bề ngoài bất động thanh sắc, thực ra lại rất tò mò về thế giới bên ngoài, hành động vừa rồi của ngươi không có gì sai sót, yên tâm đi."

Kỷ Viên vô cùng cảm động nói lời cảm ơn, quay đầu lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia của Diệp Quân Trì, dừng lại một chút, thản nhiên đáp: "Không hề."

Diệp Quân Trì cũng không gạn hỏi, bước chân trên con đường dài dần chậm lại, cuối cùng tìm tới một khách điếm nhỏ có phần thanh lãnh, tiểu nhị khi nói chuyện cũng là giọng điệu mềm mại, lại có chút biếng nhác. Chưởng quầy là một nữ tử trẻ tuổi, nhìn thấy hai người, ồ lên một tiếng, sai người đi nấu nước nóng để pha trà, quay đầu lại hỏi: "Khách quan muốn thuê mấy phòng?"

Kỷ Viên có chút khẩn trương trong lòng, sợ Diệp Quân Trì mở miệng ra sẽ nói là một phòng.

May mà Diệp Quân Trì vẫn còn lại chút tiết tháo, mỉm cười, đưa bạc qua, vuốt cằm nói: "Hai phòng."

Nữ chưởng quầy đưa thẻ cho Diệp Quân Trì, ánh mắt dừng lại trên bộ y phục ướt đẫm của hai người nhưng vẫn bình tĩnh như trước, lại không chút chật vật quét vài vòng trên người Diệp Quân Trì, tuy rằng hắn đeo mặt nạ hình thỏ làm người ta dở khóc dở cười, thì phần cằm cùng với khóe miệng nhếch lên vẫn có thể làm cho người ta tưởng tượng ra được khuôn mặt dưới tấm mặt nạ tuấn mỹ tới mức nào, phong thần tuấn lãng, khí chất bất phàm tới bực này,  hẳn không phải là người tầm thường.

Nàng cắn cắn môi, gọi Diệp Quân Trì đang định bước lên lầu lại, "Khách quan… có phải là tiên sư tu tiên không?"

Diệp Quân Trì quay đầu lại nhìn nàng, không nói lời nào.

"Mấy ngày nay có rất nhiều tiên sư tới Tấn Hà, nghe nói tiên môn sắp có đại hội Kiếm Tiên gì đó?"

Diệp Quân Trì và Kỷ Viên đi đường nhiều ngày, không hiểu tình huống bên ngoài ra sao, thấy nữ chưởng quầy dò hỏi rất cẩn thận, liền nhíu mày, cười cười đáp: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, không rõ chuyện này cho lắm. Làm phiền chưởng quầy đưa hai bộ y bào sạch lên."

Nữ chưởng quầy rõ ràng là không tin, nhưng cũng không thể cứng rắn bắt hắn thừa nhận, chỉ đành dùng ánh mắt trông mong nhìn Diệp Quân Trì dẫn theo Kỷ Viên lên lầu.

Khi Kỷ Viên vào phòng, nước ấm đã chuẩn bị xong, thoải thoải mái mái tắm rửa thay y phục xong, lại tìm hệ thống thương lượng: "Ngươi nói xem, ta đẩy ngã Diệp Quân Trì rồi lại lấy kim tàm từ trên người hắn, có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ không?"

Hệ thống: "… Tính."

Kỷ Viên vui vẻ vô cùng chuẩn bị xuống lầu, hệ thống bất thình lình hỏi: "Ngươi chắc chắn có thể đẩy ngã hắn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!