Chương 15: Nuông chiều 1

Muốn đi từ Dương Ninh xuống Tấn Hà, đi đường thủy tiện hơn một chút. Thế giới này khác với tiểu thuyết tu chân mà Kỷ Viên từng đọc, muốn đi đâu là có thể bay một chút là tới, huống hồ…

Nghe nói khắp cả thiên hạ bây giờ đầu người đắt giá nhất một cái là của Diệp Quân Trì, một cái là của hắn.

Bây giờ trên trời dưới đất đều có người tu chân, kết thành đội cũng có mà đơn phương độc mã cũng có, ở trên trời không có thứ gì có thể che khuất tầm mắt, cưỡi kiếm thành ra dễ đụng phải tu sĩ chính đạo hơn.

Kỷ Viên nghiêm túc suy nghĩ xem từ khi nào mình lại biến thành một người "lòng lang dạ sói, ong bướm lẳng lơ, tâm địa độc ác, táng tận thiên lương" như vậy.

Diệp Quân Trì khó có lúc lại nói một câu an ủi hắn, tuy rằng nghe thật không giống như lời dùng để an ủi. Hắn nói: "Ngươi thích ứng một chút, quen rồi sẽ ổn thôi."

Kỷ Viên tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn thích ứng, lại càng không muốn quen với điều này.

Hai người rời xa núi Thừa Dương, tìm tới bến đò, thương lượng giá mua thuyền với người chèo thuyền. Kỷ Viên im lặng nhìn Diệp Quân Trì cò kè mặc cả với một phàm nhân, cảm thấy tình cảnh này có phần thật thê thảm.

Đường đường là Ma quân Ma giới, là nhân vật làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, không ngờ lại nhặt một cọng cỏ dại không biết từ đâu ra, không chút để ý nhét vào miệng nhai nhai, cò kè với một phàm nhân.

Kỷ Viên nói: "Hệ thống, ta phát hiện ra ta không hiểu Diệp Quân Trì đang nói gì cả."

Hệ thống nói: "Đừng hoảng hốt."

Kỷ Viên chớp mắt vài cái, lại nghe thấy hệ thống nói: "Ta nhìn cũng có vẻ không hiểu lắm."

Kỷ Viên: "…"

Cuối cùng Diệp Quân Trì mồm mép lợi hại hơn, thành công dùng giá thấp mua được thuyền nhỏ, người chèo thuyền khi nhận lấy bạc còn không nhịn được mà nói một câu: "Nhìn cách ăn mặc của ngài, đáng ra cũng phải là một công tử gia nhà giàu, sao mà so với mấy người chúng ta, ra tay lại còn…"

Lão rất nể tình không nói hết câu.

Diệp Quân Trì cười tủm tỉm, một tiếng "thú vị" không nói ra, dư quang khóe mắt đảo đến Kỷ Viên đang đỡ trán quay đầu bên cạnh, sắc mặt hơi nghiêm lại, nói: "Bị người nhà đuổi ra ngoài."

Nói cứ như thật vậy.

Khóe miệng Kỷ Viên co rút, nghĩ thầm chỉ cần người cao hứng là được rồi, ai ngờ Kỷ Viên lại quay đầu nhìn về phía hắn, sâu kín thở dài: "Người nhà không thể được chấp nhận chúng ta."

Người chèo thuyền đã sớm có chút tò mò đối với thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt thanh lãnh bên cạnh, nghe vậy lập tức hiểu ra, ý vị sâu xa, "Ồ" một tiếng.

Chú ý tới ánh mắt quỷ dị lia lại đây của người chèo thuyền, Kỷ Viên dùng khuôn mặt không đổi sắc nhìn về phía Diệp Quân Trì: "…"

Hắn đã làm gì nên tội nên tình đâu cơ chứ.

Diệp Quân Trì rất thích chọc cho Kỷ Viên lộ ra cảm xúc thật sự, tựa như có thể hé mở tấm mặt nạ thanh lãnh kia, có thể nhìn thấu một góc linh hồn nhỏ xíu nhưng thú vị ẩn giấu bên dưới tấm mặt nạ kia. Hắn cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại có loại hứng thú này với Kỷ Viên, lại còn làm tới không biết mệt.

Bởi Kỷ Viên không thể không ăn, sau khi mua thuyền lại đi mua thêm chút lương khô, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán mặt nạ, ánh mắt Diệp Quân Trì tùy tiện đảo qua, bỗng nhiên thò tay ra cầm lấy một cái mặt nạ sẫm màu đeo lên mặt, cười hỏi: "Thế nào?"

Cùng lúc đó bên cạnh có vài đạo sĩ mặc đạo bào đi qua, đi rất vội vã, sắc mặt âm trầm. Tựa như đang kiếm tìm ai đó, ánh mắt quét qua khắp mọi nơi, tay đặt lên chuôi bội kiếm bên hông, vừa cảnh giác lại khẩn trương.

Kỷ Viên thấy họ bước nhanh đi xa rồi, thu hồi ánh mắt, nhìn cái mặt nạ màu đậm như mực kia, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói một câu "Xấu", tiện tay cầm một cái mặt nạ hình thỏ trắng trong cửa hàng lên, ý xấu đưa cho Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì nhìn lướt qua cái mặt nạ có chút ấu trĩ này, không ngờ lại không nói gì, còn cầm đi thanh toán tiền, cùng Kỷ Viên trở lại bến đò.

Kỷ Viên theo sau hắn, lặng lẽ xoa nhẹ ngực mình, cảm thấy ngày qua ngày đều không có trái cây để ăn thật sự là quá đau khổ.

Diệp Quân Trì có một loại tâm tính bao dung hắn tới kỳ lạ, không phải là bởi vì máu của hắn, cũng không phải là thứ gì gì tinh kia, tám phần là do cái nguyên nhân hệ thống đã rải thính mà không nói rõ kia.

Nhảy xuống thuyền nhỏ, Diệp Quân Trì tùy tiện chặt dứt dây thuyền buộc nối liền với bến, thuyền nhỏ bắt đầu xuôi dòng phiêu lưu. Giữa Dương Ninh và Tấn Hà có một con sông, xuôi dòng khoảng nửa tháng là tới, không cần phải cố gắng điều khiển hướng thuyền trôi.

Diệp Quân Trì tựa vào bên mép thuyền, hai chân thon dài ủy khuất cuộn tròn lại, híp mắt cảm nhận gió lạnh trên mặt sông khi màn đêm buông xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: "Muốn hỏi gì?"

Kỷ Viên có rất nhiều nghi hoặc trong lòng, thấy hắn chủ động mở lời, suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mà hẳn Diệp Quân Trì sẽ trả lời: "Những đạo sĩ kia?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!