Chương 11: Nhập cục 11

Dù có thế nào, sau khi Kỷ Viên đến thế giới này hơn nửa tháng, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi thiết lập nữ hài đại chíp chíp, nhanh chóng biến thành một hán tử đại chíp chíp hàng thật giá thật.

Vứt bỏ quần dài, thay đoạn bào ống tay nhỏ màu đinh hương, tựa như cũng làm thay đổi hẳn một con người, cơ thể cao gầy, đôi môi hồng nhuận trên khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo, lia mắt qua nơi nào, nơi ấy như bị đóng băng.

Không còn khí tức âm nhu, khuôn mặt có vẻ trung tính này trái lại càng thêm tuấn tú, có một cảm giác sạch sẽ thanh lãnh do được băng tuyết gột rửa.

Diệp Quân Trì sờ sờ cằm, ánh mắt bình tĩnh đọng trên khuôn mặt của thiếu niên một lát, tựa như không có việc gì lại dời ánh mắt đi, thò tay xoa nhẹ đầu hắn:

"Vết thương trên người Triệu Dương có phần kỳ quái, thừa dịp thi thể còn chưa bị hư thối, chúng ta mau đi xem."

Kỷ Viên suy nghĩ một chút: "… Không phải là đã hạ táng rồi sao."

Diệp Quân Trì nói đường hoàng: "Đào quan tài lên một chút thì có sao."

Kỷ Viên không biết nên nói gì nữa, lặng lẽ đi theo Diệp Quân Trì tới Dương Ninh. Để nắm bắt được tin tức mọi lúc mọi nơi, trên đường Diệp Quân Trì lại tìm một thành nhỏ, hạ xuống tìm hiểu tin tức.

Cũng không khác nhiều so với suy nghĩ của Kỷ Viên, ngày ấy bọn Kỷ Sơn trở về Kỷ gia, bẩm báo lại chi tiết chuyện Kỷ Viên được cứu đi, Kỷ gia lại truyền âm nghìn dặm cho Triệu gia về tin tức của Kỷ Viên trong ngay đêm hôm đó, người không ở đây, lại không thể chọc vào Triệu gia nên họ liền đùn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho Kỷ Viên và Diệp Quân Trì.

Lời đồn "Đại tiểu thư Kỷ gia tằng tịu với Ma quân Diệp Quân Trì sát hại tiểu công tử Triệu gia"  vốn nửa thật nửa giả, giờ đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền. Có rất nhiều người rục rịch, lúc này, cho dù không giết được Diệp Quân Trì, chỉ cần giết chết Kỷ Viên là đã có thể nổi danh thiên hạ, lại còn chiếm được hảo cảm của Triệu gia.

Ai ai trong quán trà thảo luận chuyện này cũng là vẻ mặt một lòng căm phẫn.

"Nghe nói trong số những người Kỷ gia áp giải người đi, chỉ còn có một kẻ quay trở lại Kỷ gia, Ma tộc đúng là khát máu tàn bạo."

"Kỷ đại tiểu thư cũng thật khiến cho người ta thổn thức, nghe nói lớn lên cực kỳ xinh đẹp, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, mỗi lần xuất hiện, đều dễ dàng chinh phục trái tim của các công tử thế gia… Ai, nàng vốn là một giai nhân."

"Mười mấy người liền… vậy mà ma đầu kia cũng xuống tay được."

"Chuyện này thì có là gì, chuyện Sùng Hà Minh Hư đạo quan ba năm trước chẳng lẽ các ngươi quên rồi? Ma đầu kia dẫn dắt ma binh giết sạch toàn bộ hơn hai trăm người trên dưới đạo quan, máu chảy đầy đất, nghe nói tử trạng của người nào cũng cực kỳ thê thảm… cũng không biết là có thù hận gì, Ma tộc đúng là máu lạnh."

Nghe được câu này, Kỷ Viên không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì vẫn treo ý cười như có như không bên môi, tựa như không hề nghe thấy những lời bình luận về mình, ánh mắt nhìn chăm chú chén trà trong tay, một lúc lâu sau, mới cầm lên nhấp nhẹ một ngụm.

Kỷ Viên nhíu chặt mày, trong lòng biết lời đồn tựa như một quả cầu tuyết, lúc đầu chẳng qua chỉ là một quả cầu rất nhỏ, nhưng trải qua biết bao lời kể lại, thêm mắm dặm muối của nhiều người khác, giống như lăn trong tuyết vậy, càng lăn lại càng lớn, che giấu đi sự thật nhỏ nhoi bên trong.

Phản xạ của hắn cho thấy Diệp Quân Trì sẽ không làm ra chuyện tàn bạo đến vậy, muốn há miệng hỏi một chút lại không biết phải hỏi thế nào mới không đột ngột, do dự một lúc lâu sau, câu chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, lại có một giọng nói bên cạnh vang lên làm nghẹn lại ở yết hầu.

"… Nghe nói ma đầu kia là con trai của Ma tôn, cha hắn là một đại ma đầu tội ác tày trởi, con trai còn có thể không như vậy được sao?"

Gì cơ?!

Diệp Quân Trì là con trai của Ma tôn?!

Kỷ Viên càng nghĩ càng loạn. Nhiều ngày nay hệ thống không thèm để ý tới ý kiến của hắn, ngày nào cũng bắt hắn phải học thường thức về thế giới này trong một canh giờ, Kỷ Viên thống khổ ghi nhớ, vẫn có thể nhớ kỹ một vài chuyện, ví dụ như là Ma tôn mà những người này nhắc tới.

Nghe nói đó là một Ma tộc lãnh khốc tàn nhẫn, khát máu vô tình tới biến thái. Khi lão còn tại vị Ma tôn, lệ khí của Ma tộc rất nặng, Ma giới bị vây trong một bầu không khí luôn bị nén chặt, người người cảm thấy bất an, vừa nghe nói tới Ma tôn là biến sắc.

Ma tôn biến thái không để lại dấu vết khiến người có thể tìm ra, chỉ cần một người có thể có diện mạo làm cho lão cảm thấy chướng mắt, thì sẽ bị ném vào trong lò luyện đan luyện người vẫn còn sống sờ sờ.

Không ngờ Diệp Quân Trì lại là con trai của một người đáng sợ tới vậy…

Hệ thống vội an ủi Kỷ Viên đang co rúm co ró lại: "Đừng sợ, Diệp Quân Trì nếu thật sự có người cha biến thái như vậy thì ngươi đã chết từ lâu rồi."

… Lời an ủi của hệ thống mãi mãi lúc nào cũng có thể làm cho tâm tình của người ta càng thêm phức tạp.

Kỷ Viên ngước mắt nhìn Diệp Quân Trì, không biết là mấy chữ "con trai của Ma tôn" động chạm tới hắn thế nào, mà hắn lại trầm mặt, đứng dậy bước ra ngoài.

Kỷ Viên nhanh chân đuổi kịp, hơi há miệng nhưng lại trầm mặc nói không nên lời. Diệp Quân Trì hình như biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, ra khỏi quán trà, một tay bắt lấy thiếu niên gầy yếu tới trước mặt mình, tránh cho hắn bị mấy người có mắt như mù xô đẩy, chậm rãi mở miệng: "Quả nhiên là há mồm ngậm miệng chẳng tốn chút sức lực, trong Minh Hư đạo quan tổng cộng chỉ khoảng một trăm người, ta có giết chết toàn bộ người trong đó cũng chẳng thể nào giết được hai trăm người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!