Ngoài cửa sổ hoa nở vô cùng rực rỡ, tựa như muốn đáp lại sự phẫn nộ của ai đó, một màu sắc tiên diễm tới lóa mắt, lại thanh lãnh dưới trăng, phảng phất như một dàn vũ nữ xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui.
Có điều người ngồi bên trong, vẻ mặt lại không vui.
Kỷ Viên bưng chén trà nóng, mặt không chút thay đổi liếc mắt, dùng nắp chén gạt gạt lá trà, làm như không nhìn thấy cái người đang tựa bên bụi hoa, thần sắc còn đẹp hơn cả hoa kia.
Cặp mắt đạm nhạt như lưu ly, đôi con ngươi không vui không giận, khuôn mặt tinh xảo như khắc từ băng, lạnh tới mức có thể tỏa ra một lớp sương.
Thấy ánh mắt thanh đạm của hắn không thèm nhìn về mình, nam tử trong bụi hoa lúc nháy mắt lúc vẫy tay không nhịn được mà thở dài, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, cài hoa lên mái tóc Kỷ Viên, cười nói:
"Trăng tối nay đẹp như vậy, chúng ta thành thân đi?"
Hồn Kỷ Viên vốn đang du đãng xung quanh, ánh mắt không biết đang truy tìm thứ gì rốt cuộc cũng dừng lại, đại phát từ bi dừng lại trên người nam tử.
Ngoài cửa sổ có một cây quế, lá cây rậm rạp che khuất không ít ánh trăng, tựa như một cái sàng, cẩn thận xẻ ánh trăng thành vô số mảnh nhỏ. Vụn ánh trăng thanh lãnh như những đóa hoa tuyết, lốm đốm chiếu trên người nam tử trước mặt, mái tóc dài đen như mực phiêu động trong gió, được ánh trăng chiếu vào, hoa mỹ như tơ như lụa.
Trong lòng Kỷ Viên nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, sắc mặt lại càng thêm lãnh đạm, ném bông hoa cài trên tóc xuống, mang theo ánh mắt lạnh lẽo như mẹ chồng nhìn con dâu, mẹ vợ nhìn con rể mà lia tới người nam tử, lạnh lùng mở miệng: "Diệp Quân Trì, cho dù giờ không phải là ban ngày, ngươi cũng đừng nằm mơ."
Nói xong, hắn ném mạnh chén trà trong tay về phía Diệp Quân Trì, đóng cửa sổ lại. Diệp Quân Trì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngón tay chạm nhẹ một chút, chén trà liền lơ lửng giữa không trung. Hắn giơ tay cầm lấy chén trà, ngón tay thon dài mơn trớn miệng chén, đôi môi mỏng khẽ chạm vào nơi Kỷ Viên mới uống trà, khẽ cười một tiếng, uống cạn nước trà, xoay người rời đi.
Tung hoành hai giới nhân ma, người nghe tới tiếng đã sợ mất mật, nghe đồn Ma Quân tính tình khát máu, tàn bạo âm tình bất định, trước mặt tiểu nữ tử bị hắn bắt về bức hôn, tính tình lại tốt tới mức làm cho người ta hoài nghi mắt mình đã nhìn nhầm.
Diệp Quân Trì thì ngược lại rất thong dong, bình tĩnh.
Băng mỹ nhân…cứng chọi cứng không thể, chỉ biết bị cưỡng ép hoặc cưỡng ép đối phương, kết quả sẽ không tốt. Dùng nhiệt dần hòa tan người, mới có lạc thú.
Kỷ Viên ngồi trong phòng cũng không biết Ma Quân đại nhân lững thững rời khỏi đang nghĩ gì trong lòng, hắn khẩn trương xoa nhẹ bộ ngực giả của mình một phen, còn cảm thấy chưa đủ bình tĩnh, lại thò tay moi quả đào trước ngực ra, cắn rộp rộp rộp mấy cái, mới tâm bình khí hòa mở miệng: "Hệ thống, vừa rồi ta biểu hiện thế nào? Không OOC chứ?"
(OOC: out of character => khác với đặc điểm đặc trưng của nhân vật)
Mắng xong hắn liền chạy đi, thật là kích thích!
Giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu hắn: "Không hề, biểu hiện rất tốt, hãy không ngừng cố gắng."
Kỷ Viên đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếp tục cắn đào: "Nhiệm vụ chén trà làm xong rồi, kế tiếp là gì?"
Hệ thống trầm mặc một lát, ừm một tiếng: "Đợi nhiệm vụ đổi mới đã."
Kỷ Viên cắn mấy cái ăn hết quả đào, cúi đầu nhìn một bên ngực xẹp lép, dứt khoát lấy nốt quả bên kia ra cắn.
Giọng nói lãnh đạm của hệ thống: "Nơi này là địa bàn của Diệp Quân Trì, tùy thời đều có thể có người vào. Ngươi tốt nhất chú ý hình tượng, đừng để người khác phát hiện ra ngươi không phải là một tiểu thư khuê các băng lãnh như tuyết mà là một đại hán ngụy nương thô lỗ."
Kỷ Viên nghe thế liền giận dữ: "Ai thô lỗ! Ngươi tưởng ta giả ngụy nương cho vui chắc?" Hệ thống trầm mặc một lát, giọng nói mang theo chút đồng tình: "Nén bi thương."
Kỳ Viên phun hạt đào, đứng lên chọn hai quả đào trên bàn trái cây lại nhét lại vào ngực. Lồng ngực mới vừa rồi còn phẳng lì ngay lập tức phồng to lên, độ cong tuyệt đẹp, chỉ có một điều duy nhất không ổn là nặng trịch, lúc di chuyển liền nhích tới nhích lui, may mà có y phục che khuất, nhìn có vẻ ba đào mãnh liệt, phải cẩn thận mới không bị ngã.
Kỷ Viên: "…" Aizzz.
Chuyện này kể lại phải bắt đầu từ ba ngày trước.
Kỷ Viên uống thả cửa tận tình với hồ bằng cẩu hữu xong lúc tỉnh lại, lại phát hiện trước mặt mình là một màu đen sì.
Bên tai là một hồi tiếng điện lưu "Xèo xèo xèo", "xèo" tới đầu hắn căng ra, tiếng rất nhẹ nhưng lại làm cho đầu hắn đau vô cùng.
Không biết xèo mất bao lâu, cuối cùng cũng có một giọng nói lạnh lùng rõ ràng vang lên trong đầu hắn: "Hoan nghênh sử dụng "Hệ thống cấm OOC", hệ thống mang mã số 2333 xin được phục vụ ngài."
Kỷ Viên: "… Ngươi nói ngươi là cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng: "2333."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!