Chương 5: Mã thú

Thành Minh Viễn là tòa thành lớn thứ ba của Phong Quốc.

Tòa thành nằm trên một mảnh đất bằng phẳng có bán kính khoảng trăm dặm.

Phía Nam thành là một con sông lớn uốn khúc, hai lộ giao thông thủy bộ đều vô cùng thuận tiện, điều này làm cho thành trì sầm uất hơn.

Lúc này, nguyên một đám người đang xếp thành một hàng dài trước của thành, những tiếng ồn ào láo nháo khắp nơi.

Liễu Nhạc Nhi kéo tay thanh niên cao to nhập vào hàng người, trên vẻ mặt nàng lộ ra một vẻ bất an, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về vị trí phía trên cổng thành chừng vài trượng.

Chỗ đó gắn một cái gương đồng hình bát giác hướng mặt ra ngoài.

Lúc này mặt trời đã lên cao, bộ đồ án hình bát quái trên mặt gương đang nhấp nháy không ngừng, tạo ra một luồng chính khí.

Thủ tục vào thành chỉ cần đưa cho bọn thủ vệ mấy đồng bạc là xong, cũng không có gì gọi là sâm nghiêm, vì vậy rất nhanh đã tới lượt Liễu Nhạc Nhi và thanh niên.

Hai người vừa đi tới chỗ cổng thành, khi đứng đối diện với gương đồng hình bát quái thì bỗng có một cỗ lực lượng vô hình phủ lấy cả hai.

Liễu Nhạc Nhi hơi sững người lại, cúi đầu xuống.

Thanh niên cao lớn thì vẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn thẳng về phía gương đồng bằng một ánh mắt ngốc trệ, nhưng có một chi tiết chả ai để ý tới:

Ở sâu trong con ngươi thanh niên bỗng lóe lên một tia sáng màu lam rồi nhanh chóng biến mất, gương đồng cũng không hề có phản ứng gì bất thường.

"Các ngươi là người phương nào? Vào thành làm gì?" Một tên thủ vệ là nam tử trung niên liếc qua hai người rồi hỏi qua loa.

"Thưa các vị đại ca, huynh muội chúng tôi ở cách thành chừng ba trăm dặm về hướng Tây Bắc. Chúng tôi là người của Liễu gia, tôi tên là Liễu Nhạc Nhi còn đây là huynh trưởng Liễu Thạch, bọn tôi tới đây để tìm người chữa bệnh cho ca ca.

"Liễu Nhạc Nhi nở nụ cười tươi rồi nhanh chóng đáp lời. Mấy năm nay nàng và thanh niên sống nương tựa vào nhau, tuy nhiên không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với người ngoài nên nàng mới đặt cho vị"Thạch Đầu ca ca

"này cái tên là Liễu Thạch. Miệng nói, tay Liễu Nhạc Nhi lập tức dúi cho tên thủ vệ mấy đồng bạc, số tiền này nhiều hơn phí tổn thông lệ vài phần. Tên thủ vệ trung niên thấy vậy thì tỏ ra rất hài lòng, gã lẳng lặng đút tiền vô túi, sau khi liếc qua thanh niên ngốc trệ có tên Liễu Thạch một cái thì vội xua tay:"Xem ra huynh muội các ngươi không phải hạng người xấu, mau vào đi!"

Liễu Nhạc Nhi gật đầu rồi kéo tay Liễu Thạch bước nhanh vào thành, sau khi đi vào trong tới một chỗ vắng vẻ cách cổng thành một đoạn xa mới dám bước chậm lại và thở ra một hơi.

"May mà trên người còn có cái Dẫn Khí Phù năm xưa cha cho mới che đậy được yêu khí trên người, kính chiếu yêu cũng nhìn không ra."

Liễu Nhạc Nhi ngó xung quanh thấy không có bóng người, mở miệng nói lầm bầm vài câu và lấy ra một miếng ngọc phù màu xanh từ trong người.

Ngọc phù dài chừng hai thốn, rộng cỡ hai đốt ngón tay, trên bề mặt khắc đầy hoa văn màu xanh tạo thành một pháp trận có vẻ phức tạp, từng luồng sáng xanh không ngừng chuyển động cứ như những dòng nước đang chảy.

Nàng nhìn thấy vật đó, trong lòng lại trào dâng một niềm thương cảm, nhìn lại miếng ngọc phù lần nữa rồi mới cất đi.

Đi qua hai hẻm, hai người đặt chân lên tuyến đường chính của Minh Viễn Thành.

Đường rất rộng, ba cỗ xe ngựa lớn chạy song song cũng dư chỗ, hai bên đường là những cửa hàng cửa hiệu kinh doanh hoành tráng nằm san sát nhau tới khuất tầm mắt.

Vật liệu xây dựng nơi đây dùng rất ít gạch ngói, chủ yếu là dùng gỗ, lầu các cũng không quá cao, hiếm lắm mới có một căn cao quá mười trượng, tuy nhỏ nhưng lại rất tinh xảo và còn rất mới.

Lần đầu tiên được tới tòa thành lớn như Minh Viễn Thành, đám người xô bồ đông đúc ở xung quanh làm cho Liễu Nhạc Nhi có phần hơi hoảng, nàng nép sát người vào Liễu Thạch.

Dòng người xung quanh vô cùng tấp nập nhưng việc ai nấy làm, chả ai làm phiền gì hai người, điều này làm cho nàng nhanh chóng bình tĩnh lại và cũng rất nhanh bị hấp dẫn bởi các món đồ chơi và các quầy hàng trên phố.

Nàng kéo tay Liễu Thạch đi dạo phố với vẻ mặt rất háo hức.

"Thạch Đầu ca ca nhìn bên kia mà xem! Muội đã nghe qua về nó, có vẻ đúng là ăn rất ngon.

"Liễu Nhạc Nhi không thể rời mắt khỏi một gánh hàng rong chuyên bán kẹo hồ lô. Cảnh vật náo nhiệt phản chiếu trong mắt Liễu Thạch, mặt hắn vẫn không hề có chút cảm xúc nào, giữ nguyên vẻ thờ ơ mặc kệ hết thảy. Liễu Nhạc Nhi đang muốn kéo hắn qua xem, lúc này thấy bộ mặt ngây ngô của hắn thì trong lòng mất cả hứng, lập tức nhớ ra mục đích chính của chuyến đi này, nàng vội nắm chặt tay thanh niên và nói:"Thạch Đầu ca ca yên tâm đi, tòa thành lớn như vậy chắc chắn có thể tìm được đại phu trị khỏi bệnh cho ca."

Liễu Thạch nghe vậy, ánh mắt dường như có chút thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!