Hàn Lập vừa dứt lời thì không gian xung quanh đột nhiên phát sinh biến hóa.
Giữa biển cát mênh mông, từng khối cự thạch lớn như cối xay lần lượt hiện ra, số lượng chừng hai ba mươi khối, vây chặt Linh Nguyệt như nêm cối.
Trong lòng Cổ Vận Nguyệt có chút hồi hộp, chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì những cự thạch có mặt ngoài sáng lấp lóe đều nhanh chóng chuyển động mang theo tiếng xé gió gào thét, đánh tới phi chu.
Cổ Vận Nguyệt kinh hãi, thúc giục bảo kiếm trong lòng bàn tay. Một đạo kiếm quang màu đen từ trên người phóng lên cao, hai bên chặn lại, trong nháy mắt trở lên to lớn, hóa thành một thanh cự kiếm màu đen cao vài chục trượng.
Cự kiếm vừa chuyển động vừa xoay tròn sau đó đột nhiên tách ra tạo thành những tia kiếm quang, mơ hồ ngưng tụ thành một dài hình, đầu sắc nhọn, chém về phía tảng đá lớn gần nhất.
Một tiếng ầm vang thật lớn!
Cự thạch miễn cưỡng bị kiếm quang chém nát. Có điều cự kiếm hắc sắc cũng như bị trọng thương, lảo đảo bắn ngược trở về. Hào quang bên ngoài ầm ầm tán loạn.
Thân thể Cổ Vận Nguyệt chấn động, nàng phải lui liền mấy bước về sau mới có thể đứng vững trở lại, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Sức mạnh của khối cự thạch vừa rồi gần như có thể so sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh. Việc phải đối mặt với mấy chục khối tương tự xung quanh khiến nữ tu sĩ này không khỏi ớn lạnh!
Đúng vào lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập vang lên bên tai:
"Bảo vệ hai nha đầu Nhạc, Thất thật tốt, nơi đây giao cho ta."
Cổ Vận Nguyệt chỉ kịp thấy một thân ảnh từ Linh Nguyệt Phi Chu nhảy lên không trung, hai tay lập lòe kim quang, thân hình quay tít một vòng, tung quyền ra khắp bốn phía hư không.
"Bang bang" tiếng nổ truyền đến từ bốn phương tám hướng. Tất cả cự thạch bị một sức mạnh khó tin đánh vỡ gần như cùng lúc, nổ tung như trứng gà, để lại đá vụn đầy trời.
"Hừ, quả nhiên là lực tu!"
Thanh âm nam tử hừ lạnh truyền đến từ nơi nào đó giữa hư không, thoạt nghe mờ mịt, không biết từ nơi nào truyền đến.
Cổ Vận Nguyệt nghe thấy giọng nói này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn khắp bốn phía như muốn tìm ra chủ nhân của nó.
Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc. Chỉ thấy hắn xoay người búng khẽ ngón tay một cái, một đạo kiếm khí màu xanh xuất hiện, chém về một phía, lập tức đánh vỡ một góc hư không.
Ầm ầm!
Không gian nơi đó chấn động kịch liệt, một đại hán áo đen loạng choạng hiện ra.
Hình thể người này có chút cường tráng, mặt chữ điền râu ngắn, thần tình tràn đầy kinh ngạc.
"Không nghĩ đến ngươi còn là kiếm tu. Lấy tu vi Nguyên Anh lại có thể khám phá nơi Lục mỗ ẩn thân, hẳn không phải là hạng vô danh. Ngươi tên là gì, sư phụ là ai ?"
Đại hán thần sắc rất nhanh khôi phục lại, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Ta là ai không quan trọng, kẻ sắp chết không cần biết quá nhiều." Hàn Lập cười lạnh rồi nói.
"Nực cười! Vừa nãy ta chỉ phô diễn một chút uy lực của pháp trận mà thôi. Không ngờ lại khiến ngươi lại tự phụ như vậy. Được! Đòn tiếp theo Lục mỗ sẽ cho ngươi hình thần câu diệt!"
Huyền Y Đại Hán giận dữ, một tay bấm niệm pháp quyết, trên người nổi lên những gợn sóng màu vàng như muốn biến mất lần nữa.
Hàn Lập thấy vậy, trong mắt xuất hiện một tia ngoài ý muốn.
Trận pháp của đại hán áo đen có chút tinh diệu. Lúc này, đối phương hẳn đã ẩn náu nơi sâu bên trong pháp trận. Với thần thức hiện tại của hắn căn bản không thể cảm ứng chính xác.
Nhưng họ Hàn lập tức hừ lạnh một tiếng.
Toàn thân nổi lên kim quang. Hắn định cậy mạnh phá trận khiến cho đối phương không còn nơi nào để trốn.
Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!