Từ lúc nam tử áo xám thình lình xuất hiện, liên thủ với thanh niên âm hiểm hai mặt giáp công Hàn Lập đến khi họ Hàn ra tay diệt sát cả hai trước sau không đến hai ba nhịp thở.
Hai gã Kết Đan mạnh mẽ vô bì lại vẫn lạc dễ dàng như vậy khiến cho tất cả mọi người chung quanh gồm cả người nhà họ Dư và đám người áo đen đều bị dọa đến trợn mắt há mồm.
Nhất là đạo bạch quang bay từ trong miệng Hàn Lập ra ban nãy, tới vô ảnh thoái vô tung. Chỉ trong chớp mắt đã diệt sát thanh niên tà đạo vốn đã tẩu thoát đến tận chân trời, cộng thêm hai chữ "Kiếm tu" không biết là ai thốt ra đã khiến đám người áo đen không dám nấn ná thêm nữa.
Cả đám nháo nhào tế ra pháp khí, mưu đồ thoát khỏi Dư phủ.
Phải biết rằng, kiếm tu tại Linh Hoàn giới có thể dễ dàng nghiền chết tu sĩ cùng giai. Hơn nữa tốc độ phi kiếm cực nhanh, giết người trong vô hình. Lúc này mà còn không đi, về sau cũng đừng mơ tưởng thêm nữa.
Trong lúc nhất thời, bên trong khuôn viên nhà họ Dư, hào quang pháp khí nổi lên bốn phía. Hơn mười đạo phi toa đồng loạt phóng thẳng lên trời, bỏ chạy bốn phương tám hướng.
Hàn Lập không thèm liếc nhìn những kẻ bỏ trốn dù chỉ một cái mà khẽ nhướng mày quan sát thi thể của thanh niên âm hiểm, khuôn mặt như đang nghĩ ngợi gì đó.
Nhóm người Dư gia thấy vậy chỉ biết nhìn nhau, không ai dám lên tiếng quấy rầy. Về phần ba gã cung phụng càng không dám thở mạnh một cái.
Ngược lại, Bạch Thạch chân nhân sau một thoáng trộm nhìn Hàn Lập, chỉ do dự một chút rồi lập tức vung mạnh tay phải về phía đám người áo đen bỏ trốn.
Chỉ thấy ống áo của lão khẽ vụt lên, một sợi dây thừng màu vàng theo đó vút ra như độc xà sau đó cuộn lại giữa không trung rồi mới bay vụt trở về.
Một tiếng "Bành
"vang lên. Một gã tu sĩ cao gầy bị dây thừng trói nghiến như cái bánh chưng, rơi bịch xuống trước mặt Hàn Lập."Tha mạng… Xin tha mạng…" Tu sĩ áo đen té lăn ra đất nhưng vẫn bất chấp đau đớn mà lập tức cầu xin Hàn Lập tha thứ.
"Ngươi biết Thiên Quỷ Tông này sao?"
Hàn Lập không để ý đến tu sĩ áo đen đang bò rạp dưới đất mà chỉ quay đầu hỏi Bạch Thạch chân nhân một câu.
"Thiên Quỷ Tông và Lãnh Diễm Tông đều là đại tông số một số hai tại Linh Hoàn giới." Bạch Thạch chân nhân nhìn sang Thất tiểu thư một cái sau đó trả lời một cách cẩn thận.
"Lần này Thiên Quỷ Tông phái bao nhiêu người đến thành Minh Viễn?" Hàn Lập gật đầu, cúi đầu nhìn về phía nam tử áo đen.
"Khởi… Khởi bẩm tiền bối, theo ta được biết, chỉ có những người đã đến Dư phủ ban nãy." Tu sĩ áo đen gắng gượng ngồi dậy, trả lời không chút ngưng nghỉ.
Nào ngờ chưa nói hết câu, gã đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh giống như rơi vào hầm băng.
Chỉ thấy ánh mắt thanh niên cao lớn trước mặt đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh. Đôi ngươi đen nhánh bất chợt trở nên vô cùng sâu rộng, tựa như hai vòng xoáy hun hút. Chỉ cần gã có can đảm tự cho là thông minh nói dối nửa câu, bản thân sẽ lập tức bị nuốt chửng.
Tuy cảm giác này chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến lông tóc toàn thân tu sĩ áo đen dựng đứng. Y phục trên người cũng bị mồ hôi lạnh khiến cho ướt sũng.
"Tiền bối bớt giận, những điều tại hạ nói đều là sự thật! Vãn bối chỉ là đệ tử ngoại môn phụng mệnh đến phủ Tể tướng làm việc. Về việc trong thành còn nhân thủ khác của bổn tông hay không, ta thật sự không biết."
Tu sĩ hận không thể quỳ xuống dập đầu nhưng bị dây thừng trói buộc nên chỉ có thể cúi xuống thật sâu.
"Phụng mệnh hành sự! Là lệnh của hắn?" Hàn Lập chỉ về phía thi thể của thanh niên âm hiểm rồi hỏi.
"Đúng vậy, hắn… hắn tên là Tề Minh Hạo, là đệ tử nội môn của bổn tông. Thiên tư cực tốt, rất được coi trọng. Hắn còn có một thúc tổ đồng tộc là trưởng lão bổn tông. Có chỗ dựa như vậy nên bọn vãn bối thật sự không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nếu sớm biết Dư phủ nhận được sự che chở của tiền bổi, dù cho vãn bối có một trăm cái mạng cũng không dám bước vào nơi đây nửa bước." Tu sĩ áo đen gật đầu liên tục, tiếp tục cầu khẩn.
Thất tiểu thư chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, hai mắt ửng đỏ:
"Những điều Tề Minh Hạo nói lúc trước, đều là sự thật? Cha ta đã…"
"Sự tình Phong Đô, đệ tử ngoại môn không có tư cách tham dự nhưng theo ta được biệt, sự tình cụ thể cũng không sai biệt lắm.
"Tu sĩ áo đen trả lời một cách e dè. Dư Thất nghe vậy, hai mắt khép lại, đôi lệ theo đó nhanh chóng chảy xuống. Phụ nữ và trẻ em nhà họ Dư cũng đau buồn khóc rống lên."Thiên Quỷ Tông các ngươi đã tiếp quản Phong Quốc, khống chế hoàng thất, vì sao còn phải tận diệt Dư thị nhất tộc chúng ta?" Thất tiểu thư lần nữa mở mắt, vẻ mặt đau khổ.
"Đây là lệ cũ trong tông. Để hoàn toàn khống chế Phong Quốc, toàn bộ thần tử cùng hoàng thất có liên quan đến Lãnh Diễm Tông trước kia đều phải bị huyết tẩy. Dư gia cũng nằm trong danh sách này. Chư vị… chư vị chớ trách ta lắm miệng. Tề trưởng lão nổi tiếng là người bao che khuyết điểm. Lần này cháu trai bị giết, lão nhất định truy cứu đến cùng. Dù là đệ tử ngoại môn bọn ta cũng nhất định sẽ bị hành hạ đến chết." Tu sĩ hắc y đột nhiên nghĩ đến gì đó, run giọng trả lời, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Người nhà họ Dư nghe gã nói vậy không khỏi kinh nghi. Ba vị cung phụng còn sống sót sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!