Chương 12: Ta là Hàn Lập

Rết đen rít lên một tiếng, thân mình lắc lư một cái rồi hóa thành một bóng đen lao tới trước thân thể kia. Nó há rộng miệng, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn như những chiếc dao găm, toát ra hàn khí khiếp người, cắn thẳng vào bả vai Liễu Thạch.

Thanh niên cao lớn vẫn ôm đầu kêu thảm thiết, không chút để ý đến tình hình xung quanh. "Răng rắc" một tiếng, bả vai thanh niên liền bị ngô công cắn một cái.

Bạch Thạch chân nhân thấy thế, khóe miệng lộ ra một vẻ tàn nhẫn.

Lão hiểu rất rõ sự lợi hại của con rết này. Pháp khí bình thường cũng có thể bị nó cắn đứt dễ dàng. Huống hồ điểm lợi hại nhất của con rết này chính là kịch độc trên người nó. Độc này có thể ăn mòn linh tính, kiến huyết phong hầu (gặp máu là mất mạng).

Nhưng một khắc sau, nét tươi cười trên gương mặt lão đạo đã ngưng lại.

Yêu rết đột nhiên hét thảm lên một tiếng, cái miệng của nó buông lỏng, bên trong có máu tươi chảy ra, từng chiếc răng sắc nhọn đều đã vỡ vụn.

Thế nhưng lân phiến màu vàng trên bờ vai thanh niên áo xanh không hề lưu lại dù chỉ một vết xước.

Hắc sắc ngô công tuy bị trọng thương, nhưng hung tính của nó vì vậy mà được khơi dậy. Sau khi kêu thảm một tiếng, thân hình nó cuộn lên như một con độc xà quấn chặt thanh niên vào bên trong, cái bụng sắc bén trương lên, thừa cơ cắt xuống một cái.

Leng keng leng keng!

Tia lửa tung tóe, lân phiến trên người thanh niên vẫn không tổn hao chút nào.

Lão đạo thấy thế, hai tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt xuống.

"Đúng rồi, ta nhớ rồi… ta… ta là Hàn Lập, đệ nhất tu sĩ Nhân tộc, đệ nhất Đại Thừa của Linh giới!"

Tiếng kêu thảm thiết của thanh niên bỗng ngưng lại, cái đầu đang cúi gằm chợt ngẩng lên, rống to một tiếng, ánh mắt của hắn hết sức thanh minh, không còn mê man chút nào nữa.

Hắn chính là người mà năm đó đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể từ Linh giới phi thăng lên Tiên giới – Hàn Lập. (Xem《 Phàm Nhân Tu Tiên Truyện 》).

Hàn Lập cũng chẳng thèm nhìn con ngô công quấn trên người mình, cánh tay hắn chỉ khẽ động, lập tức một bàn tay trông như cương xoa đâm thẳng vào trong cái lưng nhìn như rất cứng rắn của ngô công. Hắn hơi khẽ dụng lực, liền dễ dàng kéo hắc sắc ngô công từ trên thân mình ra.

Hắc sắc ngô công liên tục hít khà mấy tiếng, dốc sức liều mạng vặn mình nhưng căn bản vô pháp giãy giụa.

"Phanh" một tiếng!

Năm ngón tay của thanh niên đâm vào trong thân thể ngô công chỉ khẽ rung lên, tỏa ra một cỗ man lực chấn động vô hình.

Rết đen gào thét thảm thiết một tiếng, sau chấn động vô hình đó thì thân hình nó rũ xuống, vô lực giãy giụa.

Xoẹt!

Cánh tay kia của Hàn Lập cũng đâm vào thân thể ngô công, cả hai tay đồng thời phát lực, trực tiếp xé cự trùng trong tay thành hai đoạn, rồi tiện tay ném đi.

Hai đoạn thân thể tàn phế của ngô công vặn vẹo một hồi sau đó hóa thành hai mảnh quạt nhỏ bị tàn phá, linh quang bên ngoài biến mất, hiển nhiên nó đã hoàn toàn bị hủy.

Những động tác liên tiếp này nhanh như tốc độ ánh sáng, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Bạch Thạch chân nhân ngơ ngác đứng tại chỗ, cái miệng đang há hốc trong lúc nhất thời không cách nào khép lại được.

Lúc này, Hàn Lập mới quay đầu nhìn lão một cái.

Lão đạo tiếp xúc với ánh mắt băng lãnh của thanh niên đối diện, trong lòng giật thót một cái. Trái tim như chìm vào trong hầm băng, cả người run rẩy sợ hãi.

"Vây hắn ta lại!

"Sau khi Bạch Thạch chân nhân biến sắc, bỗng hắn hét lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết. Pháp trận màu đen trong mật thất lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, thanh âm ông ông nổi lên. Một đám sương mù màu xám đen lần nữa điên cuồng lao tới thanh niên cao lớn. Cùng lúc đó, lão đạo giơ tay áo lên, một chiếc phi toa màu trắng nhạt bay ra, nâng hắn lên rồi xoay một cái, lao về phía đại môn, bộ dạng muốn bỏ trốn mất dạng."Muốn đi!"

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, lân phiến màu vàng trên cánh tay chợt ánh lên hào quang, rồi tung một quyền đánh xuống mặt đất.

Oanh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!