Một vùng hoang địa bao la không có dấu chân người.
Có thể thấy trên mặt đất màu xám nhạt, ngoại trừ vài bụi cỏ dại thì chỉ có mấy tảng đá màu xám trắng có hình dạng, kích thước khác nhau.
Ánh nắng gay gắt từ trên không đang thiêu đốt, khắp không gian ngập tràn bụi vàng bay lả tả.
Trong mảnh đất trời mờ mờ ánh vàng ấy, một bóng người nhỏ nhắn dần dần hiện ra, nó đang cố sức chạy thật nhanh về phía trước.
Đó là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, trên vạt áo lưới màu vàng nhạt có thêu một đóa hoa mai màu trắng, trên đầu là hai búi tóc đen nhánh, đôi mắt to đen vô cùng linh động, cái miệng nhỏ xinh đỏ tươi nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn.
Tay phải bé gái đang nắm chặt một cái trống bỏi.
Cái trống bỏi này có vẻ khá cổ xưa, hai mặt trống đã ố vàng. Bề mặt có vẽ mấy cái hoa văn thanh xà, hai quả tròn ngắn dài đang vẩy qua vẩy lại, thỉnh thoảng chúng lại đánh vào mặt trống tạo ra những âm thanh nhẹ.
Cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng rất lanh lẹ, nó nhấp nhô người mấy cái đã chạy tới một bụi cỏ dại cao ngang đầu người ở giữa bãi đất trống. Chạy dưới ánh nắng thiêu đốt, trên trán cô bé đã vã đầy mồ hôi, một dòng mồ hôi từ trên đầu chảy qua má bên trái rồi nhỏ ròng ròng xuống cái cổ trắng nõn của cô bé.
Nó đưa tay trái lên xoa nhẹ trên khuôn mặt bầu bĩnh giờ đã đỏ bừng lên, căng mọng như trái táo chín, bước chân vẫn không hề có ý định dừng lại.
"Yêu nghiệt kia, chạy đâu cho thoát!"
Đúng lúc này, một tiếng nam tử quát to truyền tới từ phía sau. Cô bé nghe thấy bỗng khựng lại, sắc mặt bị dọa cho trắng bệch cả ra, tay phải cầm trống liền nâng lên rồi ra sức lắc, bờ môi cũng khẽ mấp máy vài cái.
Một luồng sáng xanh hiện lên trên mặt trống, mỗi tiếng động do viên tròn gõ lên mặt trống lại kèm theo một luồng sáng xanh phủ lên trên đám cây dại. Bụi rậm lập tức được bao phủ bởi luồng sáng xanh, tuy nhiên chỉ duy trì được phút chốc mà thôi, sau đó liền tan biến như chưa có gì xảy ra.
Cô bé không ngừng lắc trống, hai viên tròn liên tiếp đập vào mặt trống tạo ra những luồng sáng xanh bay ra, bụi rậm được bao phủ trong luồng sáng ấy. Sắc mặt cô bé càng ngày càng tái nhợt sau những hành động liên tiếp như vậy, tuy nhiên nó không dám ngơi nghỉ mà vội chui vào trốn sâu trong bụi rậm.
Cô bé vừa chui vào trong bụi rậm được chốc lát thì cách đó cỡ mười trượng bụi đất mù lên, một bóng người vừa bay tới rồi đáp xuống ngay phía trước bụi rậm.
Kẻ vừa xuất hiện là một đại hán cao to có râu quai nón, ước chừng tuổi cỡ bốn mươi, tay gã cầm một thanh phác đao sáng loáng, mới nhìn qua đã thấy có vẻ gì đó hung ác.
Ánh mắt gã đang nhìn vào những dấu chân nhỏ ngay kế bên bụi rậm, thân hình khẽ rung lên, gã muốn xách đao nhảy vô bụi. Nhưng đúng vào lúc này, những luồng sáng xanh đột nhiên lóe lên trên bụi rậm, năm sáu con rắn màu xanh bắn vụt ra, chúng hung hăng há miệng lao tới cắn đại hán kia.
Đại hán râu quai nón chỉ khẽ giật mình, sau đó tay trái gã xuất hiện một tấm Phù lục, gã vỗ tấm phù vào thân mình làm hiện lên một tầng sáng bảo hộ màu trắng, đồng thời tay phải của gã vung lên, thanh phác đao liền bổ về phía trước tạo ra âm thanh ông ông.
Xoẹt!
Một đạo hàn quang dài cỡ vài thước bắn ra từ thanh phác đao, sau mấy cái ánh sáng chớp động, ba con rắn xanh đã bị đao chém thành hai khúc.
Cùng lúc đó vang lên hai tiếng "bộp bộp" hai con rắn va vào màn sáng hộ thể liền bị dội ra, sau đó chúng cũng bị chém làm hai khúc bởi nhát đao xoay vòng lại của gã đại hán.
Mấy con rắn xanh bị gã đại hán đánh bay trong nháy mắt, lúc này chúng hiện nguyên hình là mấy khóm cỏ dại ven đường. Đại hán buông tiếng hừ lạnh rồi lại muốn nhảy vô trong bụi, tuy nhiên đúng lúc này sắc mặt gã hơi khựng lại, gã vội thu phác đao lại rồi đứng yên tại chỗ.
Những âm thanh soàn soạt từ phía sau truyền tới, ngay sau đó xuất hiện hai bóng người. Một tên là đạo sĩ trẻ tuổi gầy đét, gã mặc một cái trường bào màu xám đã rách nát, trên tay gã là một cái phất trần.
Tên còn lại là một gã nam tử mặt ngựa, dáng người nhỏ bé nhưng có vẻ nhanh nhẹn, trên mặt gã còn có mấy vết máu bầm, đầu tóc thì có vẻ bù rù.
"Hai vị đạo hữu không bị sao chứ?"
Đại hán râu quai nón quay đầu lại nhìn hai gã mới tới rồi hỏi.
"Yêu nghiệt này không hổ là nữ yêu hồ, quả thật vô cùng giảo hoạt. Lúc nãy ta và Tề đạo hữu vì có chút nóng vội chủ quan nên cũng ăn vài chiêu ám toán, nhưng mà cũng không có vấn đề gì. Ủa mà sao Yến đạo hữu lại đứng ở đây, con yêu nghiệt kia chạy đâu rồi?
"Gã mặt ngựa khoát tay rồi hỏi với vẻ nghi ngờ. Gã râu quai nón không thèm trả lời mà chỉ tay về phía bụi rậm và mấy dấu chân nhỏ có thể dễ dàng nhìn thấy ở ngay phía trước."Chúng ta còn chần chờ gì nữa?
Lập tức xông lên tóm sống nó thôi!" Gã mặt ngựa thấy vậy liền nhắm ngay một chỗ tính chui vào bụi rậm.
"Yêu nghiệt này chạy trốn đã một ngày đêm, chắc là cũng sức cùng lực kiệt rồi, tuy nhiên nó sử dụng huyễn thuật thuộc tính Mộc, ở chỗ bụi rậm này đúng là như cá gặp nước, chúng ta tùy tiện xông vào e rằng không ổn."
Đạo sĩ họ Tề hơi híp mắt lại rồi khẽ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!