Chương 8: (Vô Đề)

Ta nhận ra, ở nơi này, ta dường như có năng lực di sơn đảo hải thần kỳ.

Sau đó ta men theo con suối nhỏ đi về phía trước, gặp một thiếu niên áo trắng đang rửa vết thương bên bờ suối.

Hắn nói hắn tên là Lý Huyền Tiêu, là đứa trẻ mồ côi của một gia tộc kiếm tu nào đó, nhiều năm trước phụ mẫu và họ hàng bị gian tà ám toán, hắn cuối cùng đã báo thù, sau đó liền chuyên tâm tu đạo, chỉ vì muốn phi thăng thành tiên.

"Ta ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không may rơi vào ảo cảnh, nơi này rốt cuộc là..."

Không hiểu, ta chỉ biết trồng trọt.

Ta bịa ra một lời nói dối lừa hắn, nói ta là tiên tử trên Cửu Trọng Thiên, đến nơi này để điểm hóa cho hắn. Tuy nhiên, Lý Huyền Tiêu sinh ra đã rất tuấn tú, ta nhất thời không kiềm chế được, cùng hắn ân ái mây mưa, lừa hắn đến c.h.ế. t đi sống lại...

Sau đó, ảo cảnh sụp đổ, Tiên Du Kính vỡ vụn, mọi thứ trong gương, giống như một giấc mộng lớn.

Ta ngẩn ngơ mất mấy ngày, rất nhanh đã bị trận hạn hán ập đến bất ngờ làm gián đoạn dòng suy tư.

Sau đó nữa, Lục Cửu Uyên khi còn là Lục Nhị ngất xỉu trước cửa nhà ta, được ta nhặt về.

Hạn hán ngày càng nghiêm trọng, trong nhà sắp hết gạo nấu cháo, ta liền ra ruộng đào chút cỏ dại về trộn vào cháo loãng, cùng Lục Nhị mỗi người một bát.

Chàng cúi đầu uống cháo, ta sợ chàng có gánh nặng tâm lý, còn an ủi chàng:

"Chàng cứ yên tâm ở đây, ta còn một miếng cơm, sẽ không để chàng thiếu ăn."

...

Rất nhiều hình ảnh trong mơ như bị xáo trộn, ta thường không nhìn rõ. Đợi đến khi có thể nhìn rõ lại, lại không phải những gì đã trải qua trước kia.

Là cảnh núi rừng vào ngày thứ hai sau khi ta thành thân với Lục Nhị.

Chàng nắm chặt mấy cây thuốc, cười lạnh nhìn Lý Huyền Tiêu đang rút kiếm đối diện:

"Tiên Quân muốn g.i.ế. c một phàm nhân như ta, còn phải đích thân xuống trần sao?"

"Ngươi lại nhận ra ta?"

Lý Huyền Tiêu vẫn mặt không cảm xúc, nói ra lời nghi vấn, nhưng ngay cả mí mắt cũng không động,

"Ma khí... Ngươi là yêu ma phương nào, dám cả gan động đến nàng?"

Hắn vung kiếm c.h.é. m xuống đầu Lục Nhị, không thèm nhìn lấy một cái, xoay người rời đi.

Lâu sau, từ cơ thể Lục Nhị tỏa ra từng sợi ma khí, dần dần ngưng tụ thành một hồn phách không rõ ràng trên không trung.

Chàng nhìn về phía Lý Huyền Tiêu rời đi, hơi nghiêng đầu, khóe môi nở ra một nụ cười nham hiểm:

"Lý Huyền Tiêu, ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Ta bị tiếng hạc kêu vang trời đánh thức.

Mở mắt ra, cảnh trong mơ như thủy triều rút đi, chỉ còn lại tiếng gió rít bên tai.

Ta nằm trong lòng một người, bay nhanh qua những đám mây, mùi hương thanh lạnh quen thuộc quanh chóp mũi, xen lẫn mùi m.á. u tanh.

Ta tức giận đến cực điểm:

"Lý Huyền Tiêu, ngươi còn chưa xong à?!"

Hắn cúi đầu nhìn ta, cười thảm một tiếng, đang định mở miệng, thì phía sau xa xa truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của Lục Cửu Uyên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!