"Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta... Một vạn ba nghìn bước, ba vạn bảy nghìn bậc Đăng Vân Thê, từng bước một dập đầu… Tiểu Mãn, nàng có đau lắm không?"
Đau, lúc đó chắc chắn là cực kỳ đau đớn.
Nhưng vết thương đã lành thì không còn đau nữa.
Vạn vật trên đời đều công bằng. Ta sẽ không mãi ghi nhớ những nỗi đau đó, tương tự, cũng sẽ không mãi dây dưa với những ân oán tình thù trước kia.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Với ta mà nói, chuyện đã qua thì cho qua.
Nói đến cuối cùng, ta lại lặp lại một lần nữa:
"Lục Cửu Uyên, chàng thả ta về nhà đi."
Lục Cửu Uyên từ chối ta, còn giam cầm ta ở Ma giới. Ta nổi giận:
"Đám Tiên Quân Ma Tôn các ngươi sao đều giống nhau thế hả?!"
Chàng như con ch. ó lớn cọ cọ vào má ta: Xin lỗi, Tiểu Mãn.
Xin lỗi rất nhanh, nhưng cứ không chịu thả ta đi. Tuy vậy, chàng vẫn hơn Lý Huyền Tiêu một chút, không khóa tay ta, để ta tự do hoạt động trong Ma giới, còn cho Lâm Thiền Nguyệt ở bên cạnh ta.
"Thiền Nguyệt, giờ chúng ta coi như bạn bè rồi phải không?"
Ta thử đánh bài tình cảm, kết quả Lâm Thiền Nguyệt rất thành thật: Không tính.
Thôi được rồi.
Sau một thời gian ngắn ngừng chiến, đại chiến Tiên Ma lại bắt đầu. Lục Cửu Uyên luôn trở về rất muộn, người đầy mùi m.á. u tanh và mùi khói lửa còn sót lại, từ phía sau ôm lấy ta.
Chàng nóng quá.
Ta nhỏ giọng than phiền.
Chàng liền xoay ta lại, từng chút một hôn ta:
"Vậy Tiểu Mãn giúp ta hạ nhiệt, được không?"
Ta từ chối, đá chàng, cắn chàng, đánh chàng, cuối cùng trong nụ hôn triền miên đến cực điểm của chàng, từng chút một buông lỏng sức lực. Từ rất nhiều năm trước, ta đã phải thừa nhận, khuyết điểm lớn nhất của mình chính là háo sắc.
Huống hồ so với Lý Huyền Tiêu áo trắng như tuyết, hơi thở nóng bỏng luôn bao trùm lấy ta của Lục Cửu Uyên, và thể lực dồi dào dường như vĩnh viễn không cạn kiệt, trong lòng ta chàng quả thực hơn hẳn một bậc.
Ta không cẩn thận, liền cùng chàng... phóng túng... thật là hổ thẹn.
Sau khi mây mưa, ta mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên. Lục Cửu Uyên nâng mặt ta, tỉ mỉ dịu dàng hôn ta, chỉnh lại mái tóc ướt đẫm rối bù của ta.
Ánh mắt ta m.ô.n. g lung, nằm nhoài trên lồng n.g.ự. c rắn chắc của chàng lẩm bẩm:
"Sao ta lại cảm thấy, sau khi chàng biến trở lại thành Ma Tôn, thể lực càng tốt hơn vậy?"
"Còn tốt hơn cả Lý Huyền Tiêu trong Tiên Du Kính lúc trước sao?"
Ta giật mình, cả người ngồi bật dậy khỏi người chàng, không để ý đến tiếng rên khẽ đột ngột của chàng.
Ký ức trước sau liên kết lại, ta trong thoáng chốc hiểu ra một chuyện:
"Lời chàng chưa nói hết đêm tân hôn, hóa ra là thế này. Chàng đã sớm biết duyên phận của ta và Lý Huyền Tiêu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!