Chương 6: (Vô Đề)

Người này thật sự tuấn mỹ đến mức không thể tin được, tóc đen mắt đỏ, mày mắt sắc bén, đôi môi mỏng hơi mím cùng sống mũi cao thẳng tạo nên nửa khuôn mặt dưới như được chạm khắc tinh xảo.

Chàng cúi xuống, ánh mắt rơi vào chiếc khóa trên mắt cá chân ta.

Chỉ một cái nhìn, sức nặng liền rời khỏi mắt cá chân ta, giúp ta lấy lại tự do.

Lâm Thiền Nguyệt bên cạnh kịp thời giải thích:

"Là Lý Huyền Tiêu đeo cho nàng, ta đã thử tháo ra rồi, nhưng pháp lực của ta không đủ. Ta nói Lý Huyền Tiêu này cũng thật không phải người, lại dùng Thiên Huyền Thiết đối phó với một phàm nhân bị trọng thương."

Vị Ma Tôn Điện hạ trước mặt cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: Trọng thương?

"Đúng vậy, Triệu cô nương này là vì muốn đòi lại công đạo cho phu quân đã c.h.ế. t của mình, mới một bước một lạy lên Cửu Trọng Thiên. Một vạn ba nghìn bước, ba vạn bảy nghìn bậc Đăng Vân Thê, xương chân của nàng đều bị mài mòn cả rồi!

Kết quả Lý Huyền Tiêu không những không chữa thương cho người ta, mà còn khóa tay chân nàng bằng Thiên Huyền Thiết…"

Rời khỏi Cửu Trọng Thiên, nàng càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt kể lại tóm tắt những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

Nói quá nhập tâm, không để ý đến sắc mặt của vị Ma Tôn Điện hạ trước mặt càng lúc càng tái nhợt, vẻ đau đớn trong mắt cũng càng lúc càng rõ ràng.

Ta kéo tay áo Lâm Thiền Nguyệt:

"Đừng nói nữa, chàng sắp khóc rồi."

Hả?

Nàng lập tức im bặt, nhìn về phía vị Ma Tôn, kinh ngạc nói:

"Điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Thế là ta lại lặp lại một lần nữa: Lục Nhị.

Giây tiếp theo, người nam nhân trước mặt đột nhiên ôm ta vào lòng.

Vòng tay của chàng nóng bỏng hơn trước, trên người tỏa ra mùi m.á. u tanh nồng nặc và mùi khét của lửa.

Chàng vùi mặt vào hõm vai ta, giữa hơi ẩm lạnh lẽo, ta nghe thấy chàng gần như nghẹn ngào gọi một tiếng: Tiểu Mãn.

Cuộc chiến tiên ma kéo dài đã lâu, không ai biết tại sao Ma giới lại đột nhiên rút quân.

Ta theo Ma Tôn về Ma giới, và biết được thực ra tên chàng không phải là Lục Nhị.

Chàng tên là Lục Cửu Uyên.

Ta nhận xét:

"Quả thực nghe hay hơn Lục Nhị một chút. Nói đi cũng nói lại, ta còn tưởng chàng sẽ giống Lý Huyền Tiêu, cố tình giả vờ không quen biết ta."

Ánh mắt chàng gần như dính chặt vào người ta:

"Tiểu Mãn, xin lỗi nàng."

"Không cần xin lỗi đâu, thấy chàng còn sống, ta rất vui."

Ta an ủi một câu, thấy chàng dường như muốn đưa tay ra nắm tay ta, ta vội vàng lùi lại phía sau, giấu hai tay ra sau lưng.

Lục Cửu Uyên ngây người nhìn ta.

Ta khẽ ho một tiếng, lại một lần nữa ám chỉ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!