Chương 4: (Vô Đề)

Khi đó trong ảo cảnh, ta đóng vai tiên tử Cửu Thiên, phẩy tay một cái có thể dời non lấp bể, lừa gạt Lý Huyền Tiêu lúc còn thiếu niên nghe lời răm rắp, cùng ta mây mưa một phen.

Còn bây giờ, hắn là thần tiên, ta chỉ là một phàm nhân.

Giống như lúc này, hắn chỉ cần nhấc ngón tay lên, toàn thân ta liền không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bóp cằm ta, rồi hôn xuống.

Thực ra lực đạo đó không giống một nụ hôn, mà giống như đang cắn xé đến mức rỉ máu.

Hắn lại mang theo vết m.á. u của ta, dọc theo cổ xuống dưới, dừng lại ở xương quai xanh.

Giọng nói Lý Huyền Tiêu lạnh lẽo, từng chữ từng chữ vang lên bên tai ta: Triệu… Tiểu… Mãn.

Ta không thể động đậy, nhưng cũng biết hắn nhìn thấy gì, liền cười lạnh một tiếng:

"Là do phu quân ta để lại trong đêm động phòng hoa chúc ngày tân hôn đấy, thế nào?"

Lý Huyền Tiêu nổi gân xanh trên trán, ta liền cười càng rực rỡ hơn.

"Sao vậy Tiên nhân? Ta chỉ là nữ tử phàm tục, nữ tử phàm tục chúng ta ăn uống ngủ nghỉ, còn phải thành thân động phòng, cùng phu quân quấn quýt si mê, thắp nến đỏ đến sáng…"

"Ngươi nhìn không quen, cứ việc rút kiếm như hôm đó… g.i.ế. c ta đi."

"Giết nàng, rồi thả nàng xuống Hoàng Tuyền bầu bạn với hắn sao? Triệu Tiểu Mãn, nàng nằm mơ đi."

Lý Huyền Tiêu nhìn ta, trong đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết trên núi cao dần dần xuất hiện chút dục vọng quen thuộc mà ta từng thấy.

Tuy nhiên, chưa kịp để hắn có hành động tiếp theo, một luồng sáng không biết từ đâu bay tới, dừng lại trước mặt Lý Huyền Tiêu.

Từ bên trong truyền ra một giọng nói có chút lo lắng:

"Tiên Quân, không hay rồi, hồn phách thứ hai của Ma Tôn đã tan biến từ lâu, không biết từ đâu lại sống lại!"

"Đại quân Ma giới lại xâm lấn, hiện đã đến Tam Trọng Thiên, xin Tiên Quân định liệu!"

Sắc mặt Lý Huyền Tiêu hơi thay đổi, cấm chế đặt trên người ta cũng được nới lỏng.

Ta đang do dự có nên đ.â. m hắn một nhát thử xem sao, thì cảm thấy cổ tay nặng trĩu.

Cúi đầu nhìn xuống, hai chiếc khóa nặng nề khóa chặt tứ chi của ta.

Lý Huyền Tiêu rút thanh kiếm sáng loáng của hắn ra, đi về phía cửa, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn ta.

Như thể đang nói với ta, lại như đang tự nói với mình:

"Vì nàng tự tìm đến Cửu Trọng Thiên, chính là chủ động từ bỏ duyên phận ở nhân gian, không thể tính là ta bội ước."

"Đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa, ngoan ngoãn ở lại đây, chờ chuyện này xong xuôi, ta sẽ đến thăm nàng."

Hắn… định giam cầm ta ở Cửu Trọng Thiên.

Ta tức đến run người, không nhịn được buột miệng mắng:

"Lý Huyền Tiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngày đó ở nhân gian, là ngươi chối bỏ chuyện cũ, ta cũng không có ý dây dưa nữa, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng…"

Bàn tay cầm kiếm của người kia đột nhiên run lên.

Tuy nhiên hắn không trả lời ta, chỉ sải bước đi ra khỏi điện.

"Ta khinh! Lý Huyền Tiêu, bây giờ ngươi giả vờ làm thần tiên cao nhân cái gì, lúc trước trong Tiên Du Kính cho ta ăn…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!