Ta đứng dậy mở cửa, Lục Nhị đứng ở cửa, trên người dính vài chấm đỏ, tay xách một con thỏ.
"Tiểu Mãn, ta nghe bọn họ nói, vừa rồi có tiên nhân đến ban một trận mưa?"
...Ừ.
Ta ngẩn người, rồi chợt bừng tỉnh, nhìn con thỏ trong tay chàng, Đây là...
"Không phải nàng đói sao, tìm khắp nơi trong làng cũng không tìm được một hạt lương thực, ta nghĩ có lẽ có thể thử vận may trên núi, không ngờ thật sự săn được một con thỏ."
"Trên núi ngay cả một cọng cỏ cũng không đào được, vậy mà lại có con thỏ béo như vậy... Thôi, không quan trọng."
Ta lắc đầu, nở một nụ cười:
"Trời mưa rồi, sau này chúng ta sẽ không phải chịu đói nữa."
…
Ba năm trước, Lục Nhị lưu lạc đến làng, ngất xỉu trước cửa nhà ta.
Toàn thân chàng đầy thương tích, ngay cả trên mặt cũng chi chít những vết sẹo, hai ngày sau mới tỉnh lại.
Chàng nói với ta, chàng là người đánh xe ngựa trong phủ của một vị lão gia nào đó trong thành, vì lúc thuần hóa một con ngựa hoang quý giá đã làm nó bị thương, bị đánh một trận, đuổi ra khỏi phủ.
Ta cưu mang chàng.
Dọn dẹp căn nhà cũ nát hoang phế ở bên cạnh cho chàng ở.
Cho đến tận hôm nay.
Lục Nhị mất ba ngày để cày xới lại mấy mẫu ruộng hoang hơn ba năm, gieo hạt giống mới.
Đáng lẽ ta phải đi cùng chàng, nhưng vết thương Lý Huyền Tiêu để lại trên người ta dường như không tầm thường, đau đớn không dứt, mãi không lành.
Lục Nhị lên núi tìm một ít thảo dược, giã nát rồi đắp lên vết thương cho ta, bắt ta ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Ta không chịu ngồi yên, nghỉ ngơi hai ngày, thấy vết thương đã đỡ hơn phân nửa, liền mang cơm ra đồng cho chàng.
Lục Nhị mặc áo vải thô, khi cử động tà áo bị gió thổi tung, để lộ cơ bụng rắn chắc lấm tấm mồ hôi, hai đường nhân ngư nổi lên dọc theo đường nét cơ bắp, bị chiếc quần vải thô che khuất một nửa.
Ánh nắng chói chang, làm mờ đi khuôn mặt đầy sẹo của chàng, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc nét và mái tóc rối bù.
Ta nhìn đến gần như ngây người.
Thực ra, Lục Nhị có thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khi không cười đôi mắt sắc bén như sao trời mùa đông.
Chàng lại rất siêng năng, làm việc cũng nhanh nhẹn.
Nếu không phải khuôn mặt bị hủy hoại quá mức, người đến cầu hôn chắc đã đạp đổ cửa nhà rồi.
Tiểu Mãn?
Chàng phát hiện ra ta, dừng động tác, sải bước chạy về phía ta.
Dường như chỉ trong nháy mắt, đã đứng trước mặt ta.
Lục Nhị nhìn ta từ trên xuống dưới, nhíu mày:
"Bị thương rồi còn ra ngoài, không phải đã bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!