Nghe xong lời Thẩm An Lăng nói, Thẩm Vũ thoải mái cười thành tiếng. Hoàng Thượng thích kiểu người nào, nàng biết rõ nhất, nếu không sao từ lúc tiến cung nàng vẫn luôn thịnh sủng, hơn nữa chính sự sủng ái đó đẩy nàng vào chỗ chết.
"Không chừng, Hoàng Thượng chẳng thích ai cả!" Nàng nhún vai, trên mặt lộ ra vài phần tinh nghịch và ranh mãnh.
Điều này khiến Thẩm An Lăng ngạc nhiên. Máu mủ tình thâm, tuy rằng bình thường hai huynh muội chỉ trao đổi ngắn ngủi qua ánh mắt, nhưng vẫn hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Nhưng một Thẩm Vũ tinh nghịch đầy sức sống như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng tự dưng vui vẻ một cách khó hiểu.
"Nói bậy, muội muội của huynh nhất định là người được sủng ái nhất!" Giọng nói trong trẻo của nam nhân truyền đến, giờ phút này ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, khóe miệng lộ ra vài phần tự mãn và kiêu ngạo.
Thẩm Vũ quay đầu nhìn hắn, cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau một tiếng "muội muội" này, nở nụ cười ôn hòa, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Chưa chắc đã được sủng ái nhất, nhưng muội nhất định sẽ nổi bật nhất!" Giống như hứa hẹn, nàng kiên định nói những lời này.
Thẩm An Lăng nheo mắt cười, hiển nhiên hết sức hài lòng về sự tự tin của nàng.
Thẩm Vũ tiến cung, tất nhiên người nàng lo lắng nhất là Nguyên sườn phi gần như luôn cô độc một mình, nàng nhẹ giọng nói: "Sau khi muội vào cung, hy vọng ca ca có thể chú ý mẫu thân nhiều một chút. Tuy nương ít khi nói chuyện với huynh, nhưng mà…"
Thẩm An Lăng lập tức đưa tay bấm vào tay nàng, cản lại lời nàng định nói. Thẩm Vũ đang ngạc nhiên, thì thấy nam nhân đối diện rút tay về, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
"Cô nương, Vương phi phái người tới!" Một nha đầu nhị đẳng đi đến, thi lễ với Thẩm Vũ rồi thấp giọng thông báo một câu.
Nhị đẳng: bậc hai.
Thẩm Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một nha đầu dung mạo mỹ lệ, ăn mặc chỉnh tề đi vào trong viện. Thẩm An Lăng nhìn lướt qua, lông mày anh khí hơi nhíu lại. Nha đầu kia quá mức xinh đẹp!
"Nô tỳ gặp qua Đại thiếu gia, Tứ cô nương, Vương phi đã ban tên cho nô tỳ là Minh Nhuỵ. Người an bài nô tỳ ngày mai theo cô nương tiến cung!" Nha đầu kia cúi người thi lễ, giọng nói trong trẻo nũng nịu, thật có vài phần khí độ.
Thẩm Vũ cười lạnh, nha đầu kia nhìn trái nhìn phải đều không giống tiến cung hầu hạ nàng, mà ngược lại giống như để quyến rũ người khác. Kiếp trước, khi nàng tiến cung, Thẩm vương gia không cho nàng gặp Thẩm An Lăng, xem ra ý Vương phi là bà ta đang tức giận.
"Minh Tâm đâu rồi?" Thẩm Vũ không để ý tới Minh Nhụy, mà quay đầu hỏi nha đầu nhị đẳng vừa mới vào phòng lúc nãy.
"Bẩm cô nương, Minh Tâm tỷ tỷ bị Vương phi gọi đi, vừa nãy đi gấp nên không tiện quấy rầy người và Đại thiếu gia nói chuyện!" Nha đầu kia thấp giọng trả lời.
Thẩm Vũ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp nhẹ, không hề có ý nói chuyện với Minh Nhụy.
Nhưng Minh Nhụy biết hai người trước mặt đang thầm đánh giá mình nên mở miệng trước, đầu tiên nàng ta hành đại lễ, rồi nhỏ giọng nói: "Vương phi kêu nô tỳ bẩm báo Đại thiếu gia, mời thiếu gia qua đó, ngài ấy có chuyện cần nói!"
Thẩm An Lăng hơi nhướn mày, lập tức đứng lên, dịu dàng nói với Thẩm Vũ: "Ý muội ta đã hiểu, không phải sợ. Trong cung còn có hai nương nương giúp đỡ, tóm lại sẽ không để muội gặp chuyện bất trắc!"
Sau khi hắn nói xong hai câu này, liền xoay người rời đi. Mãi đến khi bóng dáng nam nhân biến mất ở cửa sân, Minh Nhuỵ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi! Ngày mai tiến cung, chuẩn bị cẩn thận một chút!" Thẩm Vũ nhếch mày, vung tay bảo Minh Nhụy lui xuống. Trong lòng hơi bực mình, Thẩm vương phi xuất thân thế gia, sau khi gả đến Thẩm Vương phủ quản lý trong ngoài coi như chỉnh tề, nhưng đối với chuyện của Thẩm An Lăng, lại quá keo kiệt, làm người ta phiền chán.
Phiền chán: phiền phức mà chán ghét.
Nàng mới nói vài câu với huynh ấy, đã đưa người đến chỗ nàng khiến nàng ghê tởm, còn vội vã gọi Thẩm An Lăng về.
Khi Minh Tâm vội vàng trở lại, Thẩm Vũ đang nằm nghiêng trên giường, trên tay cầm thi từ. Sách trong phòng nàng nhiều nhất là thi từ ca phú, Thẩm vương phi không cho phép có loại khác xuất hiện. Nhưng lúc Thẩm Kiều chưa tiến cung, Thẩm Vũ từng nhìn thấy tủ sách của nàng ta, bên trong bày toàn binh pháp, sách địa lý, có vài phần hơi thở của nam nhân. Còn có mấy cuốn sổ sách bày trên bàn, đủ để thấy được, từ lúc bắt đầu, Thẩm vương phi đã muốn nuôi phế đi Thẩm Vũ, rèn luyện cho Thẩm Kiều.
Minh Tâm vừa vào cửa, thở hổn hển, hiển nhiên chạy gấp trở về.
"Người lúc nãy đến gọi nô tỳ, nói sẽ chỉ dặn mấy câu, một lát thì về ngay. Không ngờ Vương phi lo cho cô nương, dặn dò hết mọi thứ mất cả canh giờ!" Minh Tâm thấp giọng nói vài câu, rồi qua giúp Thẩm Vũ xoa bóp chân.
Hai chủ tớ trầm mặc một lát, Minh Tâm nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn ngoài cửa một cái, mới nhỏ giọng nói: "Nha đầu Vương phi điều tới, ban đầu hầu hạ Vương phi vì dung mạo xinh đẹp nên được đích thân dạy dỗ, nhưng nô tỳ đoán nha đầu kia vốn dĩ không phải chuẩn bị cho cô nương!"
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay vỗ bả vai Minh Tâm, ôn nhu nói: "Nha đầu kia dáng người không tồi, vừa ra tay đã dọa người, phỏng chừng chỉ là cái thùng rỗng. Về phần tính toán ban đầu của Vương phi, thử đoán một chút." Nàng thay đổi tư thế, trên mặt lộ vẻ giễu cợt, tiếp tục mở miệng nói: "Ta đoán nha đầu kia không phải chuẩn bị cho Vương gia, thì cũng là chuẩn bị cho ca ca!
Bây giờ hay rồi, chớp mắt muốn bay lên làm chim đầu cành!"
Tối hôm đó, Nguyên sườn phi không để ý sắc mặt Thẩm vương phi, trực tiếp kéo Thẩm Vũ ngủ lại. Hai mẹ con ngủ cùng giường, đầu dựa sát vào nhau, khe khẽ tâm sự. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nương, mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, Thẩm Vũ giống như trở về lúc còn nhỏ, mỗi khi ngủ trưa đều rúc vào lòng mẫu thân, chưa bao giờ bị ác mộng quấy nhiễu, lại càng không bị người xấu bắt nạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!