Chương 49: Hai chọn một

Edit: Lily Carlos

Beta: Moonmaplun

Vừa nghe Thái y nói như vậy, chân của vị cô cô chấp chưởng kia lập tức mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Nhìn thấy động tác này của bà ta, các cung nhân khác trong nội điện cũng sợ hết hồn.

"Hình cô cô, ngài phải cố gắng lên!" Một tiểu cung nữ chạy tới bên cạnh dùng hai tay lay lay bả vai bà ta, tựa như có ý muốn đỡ bà ta dậy.

Nhưng Hình cô cô vẫn co quắp trên mặt đất, hai mắt trợn trừng lên như chết cha chết mẹ vậy.

"Để cho ta quỳ một lát đi, nói không chừng khi đến chỗ Hoàng Thượng, ta muốn quỳ cũng không được." Hình cô cô ngồi sững sờ trên mặt đất, ánh mắt nhìn Phỉ An Như đang nằm trên giường, trong lòng lại lẩm bẩm.

Rất ít tú nữ vì nghĩ quẩn trong lòng mà tự vẫn đó. Trừ phi bị người khác hãm hại nên không ít người chết trẻ. Chẳng lẽ Xu Uyển Nghi thật sự có khả năng bức chết một người có ý chí kiên định như Phỉ tiểu chủ?

"Cô cô, ngài đừng bi quan như thế. Đến chỗ Hoàng Thượng sẽ có thời gian để cho ngài quỳ, bây giờ ngài hãy đứng dậy nghỉ ngơi một lát đã." Một cung nữ khác cũng đi tới, Thái ý và cung y nữ đã rời khỏi đó, bây giờ nơi này chỉ còn các cung nhân ở Trữ Tú Cung được sắp xếp để ở bên cạnh chăm sóc cho Phỉ An Như nên khi nói chuyện có hơi tùy ý một chút.

"Đây không phải muốn lấy mạng ta sao? Đến chỗ của Hoàng Thượng có khi chưa kịp nói gì Hoàng Thượng đã cho người kéo ra ngoài chém rồi, còn quỳ cái gì mà quỳ!" Vẻ mặt của Hình cô cô vô cùng đau khổ chỉ còn thiếu động tác dùng hai tay đấm thật mạnh xuống đất.

Ở trong cung bà ta bị dày vò nhiều năm như vậy, bà ta chỉ cần đợi đến khi đủ tuổi có thể ra khỏi cung thì sẽ không khổ cực nữa. Sao một người có gia thế như Phỉ tiểu chủ lại có ý định tự vẫn chứ?

Hình cô cô thở dài một hơi, bà ta đứng dậy chỉnh sửa lại vạt áo, sau đó mới thấp giọng phân phó: "Các ngươi phải chăm sóc Phỉ tiểu chủ cho thật tốt, ta phải đến Long Càn Cung một chuyến. Chuyện đã thành ra như vậy nên sớm bẩm báo cho Hoàng Thượng biết, cũng không thể lừa gạt người mãi được!"

Mấy cung nhân hành lễ với bà ta, dùng vẻ mặt chúc cho bà ta thuận lợi. Hình cô cô đi từng bước nhỏ rời khỏi đó, có thể thấy rõ hai chân bà ta đang run rẩy. Bà ta miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, âm thầm thở dài một tiếng, dù sao cũng phải chết, trước hết phải báo chuyện này cho Hoàng Thượng biết đã, còn những chuyện khác thì để sau đi.

Sau khi Thẩm Vũ nhận được tin tức thì hơi sững sờ một chút, sau đó lộ ra một nụ cười trào phúng.

Phỉ An Như đúng thật có thể làm được như vậy! Lấy cái chết để chứng minh ý chí của mình sao?

Sau khi Minh Ngữ và Minh Tâm nghe được cũng bị hù dọa, toàn thân trở nên run rẩy. Xu Uyển Nghi vừa đi thì có tin tức Phỉ tiểu chủ thắt cổ, cho dù là ai cũng sẽ đổ trách nhiệm lên đầu Uyển Nghi. Huống chi Uyển Nghi còn đánh nàng ta một cái nên khó tránh khỏi việc bị tình nghi. Nhất định những phi tần kia sẽ nhân cơ hội này để ném đá xuống giếng, châm ngòi ở khắp nơi làm xấu thanh danh Xu Uyển Nghi!

Thẩm Vũ không hoảng hốt chút nào, hơn nữa còn vui vẻ đích thân pha một ấm trà.

Long Càn Cung, sau khi Hoàng Thượng biết chuyện Phỉ An Như thắt cổ liền trực tiếp ném cốc trà trong tay ra ngoài. Cốc trà bay sát qua tai Hình cô cô đập vào tường vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cung nhân quỳ trong nội điện ai cũng không dám thở mạnh, sợ bị lôi ra đánh chết. Cơ thể Hình cô cô càng run rẩy hơn, suýt thì không quỳ nổi nữa.

"Thắt cổ? Nàng ta dám thắt cổ trong Trữ Tú Cung? Đến con kiến hôi còn sống một cách tạm bợ, nàng ta ti tiện như thế nào mới nghĩ đến việc tự sát! Trong hậu cung Đại Tần này có bao nhiêu người muốn sống sót nhưng không được! Còn nàng ta chỉ bị tát một cái thì đi tìm cái chết không muốn sống nữa!" Tề Ngọc đứng dậy, khuôn mặt trở nên cực kì âm trầm, trong đôi mắt phiếm hồng lộ ra vài phần sát khí.

Tất cả cung nhân đều có thể nhận ra được, bây giờ Hoàng Thượng đang vô cùng tức giận, so với lúc này thì những lần trước không đáng nhắc tới. Có nhiều người quỳ rạp xuống đất liên tục dập đầu, không một người nào dám mở miệng nói chuyện. Đây là quy củ mà Hoàng Thượng lập ra, bất cứ lúc nào chỉ cần ai quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin tha thứ liền lập tức lôi ra ngoài đánh chết. Cho nên dù phạm phải sai lầm như thế nào chỉ cần đến nói rõ, nếu lúc đó hắn không có ý muốn trách phạt có khi còn có thể lưu lại cái mạng.

Dưới đáy lòng Lý Hoài Ân thở dài một hơi, chỉ sợ đã chạm phải ranh giới cuối cùng của Hoàng Thượng. Làm sao Phỉ tiểu chủ lại không tiếc sinh mệnh của mình như thế, thật sự là không nên. Lúc trước mẹ đẻ của Hoàng Thượng chính là bị chôn sống bức chết. Mặc dù không làm rõ nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng.

"Đi, không cho Phỉ An Như uống thuốc nữa. Nàng ta muốn chết mà, không phải sao? Đã thế trẫm sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng ta. Chờ xem ông trời có cần cái mệnh tiện kia không? Nếu như nàng ta tỉnh lại, không cần báo lại với trẫm, trực tiếp đưa nàng ta trở lại Phỉ gia, đúng là nữ nhân ti tiện!" Hoàng Thượng duỗi ngón tay chỉ về phía Hình cô cô, đôi mắt trợn trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy.

Hình cô cô nào dám chậm trễ, vội thấp giọng vâng dạ, liền lui ra ngoài.

Việc Hoàng Thượng tức giận lôi đình phân phó Hình cô cô đi làm dù không truyền đến tai các vị chủ tử trong cung, nhưng Hoàng Thượng tức giận chuyện này thì vẫn bị người khác biết.

Lúc Minh Âm bẩm báo tin này cho Thẩm Vũ thì cũng mang đến khẩu dụ của Hoàng Thượng.

"Uyển Nghi, Hoàng Thượng tuyên ngài đến Long Càn Cung!" Trên mặt Minh Âm mang theo vài phần lo âu, tiểu cung nữ đến truyền lời có quan hệ rất tốt với nàng nên đã tiết lộ vài câu, nói lần này Hoàng Thượng vô cùng tức giận, trong lòng liền rõ chuyến đi này chỉ sợ vô cùng gian nan.

Thẩm Vũ khẽ gật đầu, thả dụng cụ pha trà trong tay xuống, cầm khăn gấm tinh tế lau ngón tay.

Minh Âm thấy bộ dạng không thèm để ý của nàng không khỏi thấp giọng nhắc nhở một câu: "Uyển nghi, Hoàng Thượng đang rất tức giận, lần này không giống như những lần trước nên ngài phải cẩn thận!"

Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn nàng ta, trên mặt lộ ra vài phần an tâm vui vẻ. Chậm rãi đi đến bên bàn trang điểm lấy một cái vòng ngọc mà trước đó Hoàng Thượng ban thưởng ra đeo vào cổ tay. Nàng nhìn gương đồng sửa sang lại búi tóc sau đó dẫn đầu ra khỏi cửa điện.

Thẩm Vũ ngồi kiệu đi đến Long Càn Cung, Lý Hoài Ân đã sớm chờ ở bên ngoài đang đi qua đi lại. Từ xa hắn đã nhìn thấy kiệu của Thẩm Vũ, sắc mặt lo lắng trên mặt chớp mắt biến thành chút mừng rỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!