Edit: Watanabe Aya.
Beta: Moonmaplun.
Thẩm Vũ trang điểm lộng lẫy mang theo hai cung nữ, rêu rao đi đến Thọ Khang Cung. Nghênh đón nàng ở cửa cung là Mục cô cô, chỉ thấy Mục cô cô mặc cung trang màu xanh lục, nhìn thấy Thẩm Vũ từ xa, khuôn mặt vốn không có ý cười trở nên càng cứng ngắc hơn.
"Mục cô cô." Thẩm Vũ nhẹ giọng gọi một câu, giống như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mục cô cô, vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Bình tĩnh như Mục cô cô lần đầu tiên trong lòng kích động muốn xông lên bóp chết người. Thù Uyển Nghi, đồ hồ ly tinh lẳng lơ! Vẻ mặt Hứa Khâm cố nén cười, đây là đến Thọ Khang cung bồi Thái Hậu đây!
"Thù Uyển Nghi thật là uy phong mà, đồ trang sức trên người ngài có phải đều là Hoàng Thượng thưởng cho không?" Mục cô cô trầm mặt lạnh giọng hỏi một câu, hiển nhiên câu nói mang theo ý tứ này đã vượt qua quy củ.
Minh Âm đứng phía sau Thẩm Vũ không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Mục cô cô. A, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đóa hoa cúc luôn rồi, còn nhìn rõ cả nếp nhăn nữa.
Mục cô cô đương nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Minh Âm, thấy nàng to gan dám ngẩng đầu lên, liền trợn mắt giận dữ nhìn lại nàng. Minh Âm vội cúi đầu xuống, tâm tư nhảy loạn. Nghe nói Mục cô cô bên người Thái Hậu là người nhìn người biết mặt, bây giờ nhìn là thấy, quả thật lời đồn đại trong cung không thể tin được, đây rõ ràng là một lão yêu bà không biết chừng mực.
Thẩm Vũ chỉ cười mà không nói lời nào. Thậm chí nghịch ngợm nháy mắt với bà một cái, bày ra khuôn mặt quyến rũ. Khuôn mặt Mục cô cô lập tức đen như đáy nồi, cung nữ mà đánh phi tần thì phải chịu phạt bao nhiêu gậy? Mạng già này có thể chống đỡ được không, có thể động thủ được không?
"Mời đi cùng lão nô." Bà vẫn là dựa vào hai mươi năm chìm nổi trong cung mà nhẫn nhịn hạ giọng nói một câu liền quay đầu đi phía trước dẫn đường, mắt không thấy tâm không phiền!
Thẩm Vũ đi vào nội điện, Minh Âm và Minh Tâm theo sau nhưng toàn bộ đều bị bắt đứng ngoài điện chờ. Hiển nhiên Thái Hậu muốn triệu kiến một mình nàng!
Nàng cúi đầu, chầm chậm bước vào.
"Tần thiếp bái kiến Thái Hậu!" Nàng hành lễ một cách tiêu chuẩn, giọng nói thanh thúy, không giống như người bị quấy rầy mộng đẹp chút nào, mà ngược lại thần thái sáng láng.
Thái Hậu ngồi trên thượng vị, gương mặt âm trầm. Nghe giọng nói của nàng liền theo bản năng nhìn sang, suýt nữa không thở được. Trong đầu nảy lên ý nghĩ giống như Mục cô cô, muốn cào lên khuôn mặt hồ ly tinh kia!
"Thái Hậu, Thù Uyển Nghi đến rồi!" Một thanh âm êm ái vang lên, Hứa Khâm mang theo ý cười không chút sơ hở trên mặt, nhẹ giọng nhắc nhở Thái Hậu.
"Đứng lên đi!" Quả nhiên Thái Hậu vẫn cho Hứa Khâm mặt mũi, không tình nguyện để cho Thẩm Vũ đứng dậy.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Khâm, ánh mắt hai người gặp nhau. Thẩm Vũ nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt. Hứa Khâm hướng về phía nàng gật đầu, lộ ra thái độ hữu hảo. Thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ với lần đầu tiên gặp mặt này. Hứa Khâm an vị ngồi bên cạnh Thái Hậu, động tác vừa rồi của hai nàng đều được Thái Hậu thu vào tầm mắt.
Thu lại chút tức giận, bưng một chén trà nhấp môi, chậm rãi mở miệng nói: "Thù Uyển Nghi, hôm qua Hoàng Thượng đã nói muốn tới chỗ Hứa Khâm, ai gia đã chuẩn bị kỹ càng cung điện cho hai người rồi. Tại sao sau đó lại tới Cẩm Nhan Điện?"
"Lời nói của Thái Hậu, tần thiếp cũng không rõ. Sau khi tần thiếp tắm rửa xong, Hoàng Thượng đã đến Cẩm Nhan điện." Thẩm Vũ lần thứ hai phúc thân hành lễ, thái độ khiêm tốn, thanh âm ôn hòa, cùng với người vừa trêu chọc Mục cô cô giống như hai người khác nhau.
Thái Hậu nhíu mày, ném chén trà trong tay lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy. Nước trà văng tung tóe, vài giọt thậm chí còn rơi trên y phục Thái Hậu.
"Sao? Lời này của ngươi ý là nói ai gia trách sai người, hẳn là nên tìm Hoàng Thượng tranh luận hả? Thù Uyển Nghi, ai gia biết tính tình ngươi cứng cỏi, làm người làm việc đều đường hoàng ương ngạnh, nếu không cũng không thể độc chiếm Hoàng Thượng mười ngày, làm cho nữ nhân trong hậu cung chờ nóng ruột nóng gan, chạy theo không kịp. Ngày thường ai gia mở một mắt nhắm một mắt cũng thôi đi, thế nhưng hôm qua là Khâm nhi, ngày tốt của cô nương Hứa gia ngươi cũng dám cướp!"
Thái Hậu hiển nhiên thật sự tức giận, cô nương Hứa gia đúng là không ít, tuy nhiên đều bị Hoàng Thượng lấy đủ loại lý do khước từ, cho dù có hai người tránh được, cũng đều bị lạnh nhạt.
Tuy nhiên làm cho Thái Hậu nén giận trong lòng là, mỗi lần Hoàng Thượng khước từ đều lấy lý do là tại sao Hứa gia lại đưa mấy cô nương kém cỏi đến? Trẫm không thích!
Lúc này không dễ dàng gì Hứa gia mới cam lòng đưa cô nương là bảo bối của toàn bộ Hầu phủ vào cung, vốn nghĩ lần này có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, không nghĩ tới lại phải chịu nhục nhã như thế này! Cho dù là tượng đất cũng phải tức giận! Bà sẽ từ Thẩm Vũ thăm dò mọi chuyện rõ ràng trước, sau đó lại đến trước mặt Hoàng Thượng tranh luận! Dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi!
Thẩm Vũ đứng thẳng người, giơ tay chỉnh sửa lại vạt áo, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thái Hậu, thấp giọng nói: "Tần thiếp thật sự oan uổng, ngọn nguồn bên trong, kính xin Thái Hậu cho phép tần thiếp giải thích tường tận."
Thái Hậu hậu vừa phát hỏa một trận, trợn mắt lên nhìn Thẩm Vũ, nhưng nàng vẫn trấn định tự nhiên như vậy. Nhìn nàng tỏ vẻ nghiêm túc và dáng vẻ đã dự liệu trước được mọi việc, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
"Được, ai gia liền nghe xem ngươi định nói như thế nào?" Thái Hậu tựa hồ còn chưa hết giận, đột nhiên giơ tay vỗ lên bàn một cái "rầm", hiển nhiên là đã dùng toàn lực.
Hứa Khâm bên cạnh vội vã kéo tay Thái Hậu, chậm rãi xoa bóp lòng bàn tay bà, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
"Thái Hậu, ngài đã lớn tuổi như vậy sao lại còn nổi giận như thế? Nô tỳ đến đây sớm như vậy là muốn ngài khoan dung một chút! Bên trong hậu cung này, mọi người đều ở chung với nhau, cũng đều muốn Hoàng Thượng vui vẻ, giúp hoàng thất khai chi tán diệp, sủng hạnh không phải vì mục đích đó sao? Ngài tức giận như vậy nếu ảnh hưởng thân thể, nô tỳ sao có thể thoải mái được? Đến lúc đó lại đắc tội Thù Uyển Nghi, nô tỳ lại càng không yên lòng!"
Hứa Khâm vừa thấp giọng khuyên, vừa nâng lòng bàn tay bà lên chậm rãi thổi, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn ở bàn tay Thái Hậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!