Edit: Watanabe Aya.
Beta: Moonmaplun.
Thẩm Vũ hơi sững sờ, vội vã muốn đứng lên nhưng bởi vì động tác quá nhanh, lòng bàn chân vừa trượt liền rơi ngồi xuống nước lần thứ hai, làm bắn lên vô số bọt nước.
Minh Âm mắt nhìn nàng ngã xuống, khẳng định là không cứu kịp, sợ đến vội nhắm chặt mắt lại. Dừng lại một lát sau mới vội vã chạy tới, quan sát nàng tỉ mỉ.
"Uyển Nghi, ngài không sao chứ? Ngã có đau không?" Minh Âm đưa tay muốn nâng nàng dậy đã thấy Thẩm Vũ một tay lau bọt nước trên mặt, tay kia cẩn thận phất từng li từng tí một.
Minh Âm ánh mắt dao động từ trên xuống dưới, muốn tìm kiếm xem có nơi nào bị thương không. Vừa nhìn lại vừa không đành lòng nhìn, chậc chậc, thân thể Uyển Nghi thực sự là có lồi có lõm, da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi, cùng là nữ nhân, so sánh với mình quả thật là không thể chấp nhận được!
"Cánh tay quẹt bị thương rồi!" Minh Âm quét mắt một vòng, mới phát hiện tay trái Thẩm Vũ bị cắt một vết thương, máu chảy ra ngoài lẫn cùng nước chảy xuống, nhìn rất đáng sợ.
Thẩm Vũ nhắm mắt lại, bộ dáng nhe răng trợn mắt, không còn quy củ như ngày thường nữa. Tứ cô nương Thẩm Vương phủ kỳ thực rất yếu ớt, vừa sợ đau lại sợ khổ. Lần trước bị Hoàng Thượng bắt dùng thuốc tuyệt tử làm nàng chịu khổ một lần, lúc này nghe nói kiệu rồng của hắn đến, lại bị dọa chịu đau một lần nữa. Tên sao chổi!
Nàng không ngừng hút khí, Minh Âm vội vã đỡ nàng ra cạnh bồn, cầm lấy vải khô tỉ mỉ giúp nàng lau chùi thân thể sạch sẽ.
"Hoàng Thượng làm sao lại đến? Không phải nói sẽ đi tìm Hứa Khâm sao?" Thẩm Vũ vội vã vén mái tóc dài ướt nhẹp lên, lông mày thanh tú nhíu chặt. Động tác quá lớn lại động đến vết thương trên tay làm nàng gấp đến độ suýt giơ chân.
Ngược lại Minh Âm đứng bên hầu hạ, thấy nàng vội vã như thế có chút không biết làm sao. Thẩm Vũ đối với phi tần phe địch luôn luôn là không để bản thân chịu thiệt, đối mặt với phi tần thế gia bên này cũng chưa từng mềm yếu. Mà đối đầu với Hoàng Thượng tính tình ác liệt, trước sau đều là không lạnh không nóng đáp lại Hoàng Thượng. Giờ khắc này cũng có một mặt như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng.
"Uyển Nghi đừng gấp, Hoàng Thượng chỉ dẫn theo vài nô tài thị nữ lại đây, cũng không có gióng trống khua chiêng. Đến tận khi kiệu rồng đến trước cửa Cẩm Nhan Điện, thái giám trông cửa mới phát hiện. Xem ra Hoàng Thượng không muốn lộ ra, có lẽ là có chuyện gì quan trọng muốn thương lượng cùng Uyển Nghi!" Minh Âm giọng nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ nàng, thế nhưng động tác trên tay lại là càng ngày càng nhanh.
"Uyển Nghi." Minh Ngữ bước nhanh vào, vẻ mặt hiện rõ lo lắng.
"Nói, thế nào?" Thẩm Vũ cũng không phí lời cùng nàng, vừa cúi đầu mặc xiêm y vừa nhẹ giọng hỏi một câu.
"Sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, Lan Hủy cô cô và Minh Âm tỷ tỷ ở bên ngoài hầu hạ, cũng không dám cho nhiều người đi ra ngoài tìm người, miễn chọc giận hắn!" Minh Ngữ cũng đi lên hỗ trợ, chủ tớ ba người vất vả giúp Thẩm Vũ thu thập thỏa đáng.
Bởi vì Hoàng Thượng đến đây nhưng cũng không có nói muốn Thẩm Vũ thị tẩm, vì vậy lúc này nàng vẫn phải mặc cẩm y la quần theo quy củ. Mái tóc vẫn còn ẩm ướt cũng không kịp vấn lên, vội vã túm hai lần liền đi vào nội điện.
"Tham kiến Hoàng Thượng, thần thiếp không biết Hoàng Thượng sắp đến, không kịp chuẩn bị. Xin Hoàng Thượng thứ tội!" Thẩm Vũ vừa mới đi vào trong nội điện liền vội phúc thân hành lễ. Tư thế tiêu chuẩn, thái độ khiêm tốn, bộ dáng cúi mắt phục tùng, bày ra dáng dấp con dâu nhỏ ngoan ngoãn bị khi dễ!
Giống với cung nhân trên dưới Long Càn Cung, Thẩm Vũ đã ở bên cạnh Hoàng Thượng vài năm, cũng tự đúc kết ra được một bộ "cẩm nang khiêm tốn và trốn". Lúc Hoàng Thượng vui vẻ, có thể làm nũng một chút, thế nhưng thái độ phải khiêm tốn. Thời điểm Hoàng Thượng không vui, thái độ lại càng phải khiêm tốn!
"Ái tần đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi à?" Nam nhân ngồi trên thượng vị tay cầm chén trà, một câu chậm rãi bật ra từ trong miệng, giọng nói mang theo mười phần khó chịu.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên, lặng lẽ đánh giá biểu hiện của Hoàng Thượng lúc này. Khuôn mặt nam nhân khoác long bào màu đen trước sau đều không hề có chút cảm xúc nào làm nàng không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Thẩm Vũ thở dài trong lòng, đã sống qua hai đời người, bất luận có thể đoán được tâm của ai, cũng đều không thể đoán được ý nghĩ trong lòng Đế vương, vẫn là chưa đủ bản lĩnh.
"Hoàng Thượng cả ngày lo nước thương dân, một ngày vạn bạc, tần thiếp tất nhiên là không thể so sánh được!" Cuối cùng Thẩm Vũ chọn một câu trả lời an toàn.
Tề Ngọc bất mãn "hừm" một tiếng, tay chống cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng.
"Ái tần mỗi lần trả lời vấn đề của trẫm luôn thích nói lời thừa. Làm sao, sợ nói thật chọc giận trẫm?" Nam nhân hùng hổ dọa người tiếp tục quăng vấn đề lần thứ hai, căn bản không cho Thẩm Vũ cơ hội lảng tránh.
Nội điện lập tức rơi vào yên tĩnh khó nhịn, Lý Hoài Ân và mấy cung nữ đứng chờ một bên không khỏi toát mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
Hoàng Thượng là ở đâu bị chọc cho tức giận lại đến Cẩm Nhan Điện trút đây!
"Tần thiếp chuẩn bị sau khi tắm rửa, trước tiên thắt xong dây đeo ngọc bội kia sau đó đi ngủ." Thẩm Vũ giờ khắc này đã khôi phục mấy phần dửng dưng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dây đeo trên bàn chưa kịp thu dọn, trong lòng liền có chủ ý.
Hoàng Thượng tự nhiên nhìn sang theo ánh mắt nàng, lập tức liền nhìn thấy một dây đeo tinh xảo. Dây đeo là màu vàng sáng, hiển nhiên là thắt cho hắn. Sắc mặt âm trầm của nam nhân hơi hòa hoãn một chút, không khách khí cầm lên thưởng thức.
"Làm sao? Uyển Nghi ngạo khí mười phần cũng biết nịnh bợ trẫm?" Hoàng Thượng nhẹ nghiêng đầu, khóe miệng mang theo ý cười châm biếm.
Thẩm Vũ còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Hoàng Thượng bỏ ngọc bội bên hông xuống, trực tiếp thả lên trên bàn gỗ Lê Hoa.
"Ngươi sau khi thắt xong dây đeo thì trực tiếp treo lên trên ngọc bội của trẫm đi! Trẫm hôm nay nhìn ngươi vừa mắt, liền miễn cưỡng chấp nhận ngươi lấy lòng." Tề Ngọc một bộ dạng ban ân to lớn cho Thẩm Vũ, vừa dứt lời liền đứng lên, cũng không phí lời liền hướng về phía giường đi tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!