Edit: Bách Tử Liên
Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki
Thẩm Vũ như con mèo ngoan ngoãn, mềm mại tựa trong ngực hắn. Hai người ngực bụng kề nhau, độ ấm trên người đối phương truyền đến, có chút cảm giác tê dại và thoả mãn.
Đôi mày anh khí của Tề Ngọc cũng không ngừng nhăn lại, hương thơm nữ nhân vương nơi chóp mũi, cơ thể nhu nhược không xương mềm mại tựa vào ngực. Cơ thể nam nhân luôn không chịu được dụ hoặc, dần cảm thấy một cỗ khô nóng khó nhịn. Mà người trong ngực còn không tự hiểu, càng không ngừng dùng cằm cọ xát bờ vai của hắn, làm cho hắn càng thêm khó chịu.
"Đừng lộn xộn, như thế này chỉ có ngươi phải chịu đựng thôi!" Hoàng thượng giơ tay lên, không chút khách khí đánh vào cái mông giương cao của nàng một cái. Hắn không kìm được lè lưỡi liếm khoé miệng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô này làm cho hắn có chút cáu kỉnh.
Thẩm Vũ lập tức dừng lại không dám động nữa, cằm chống trên vai hắn, khoé miệng lộ ra ý cười giảo hoạt.
Lúc Hoàng thượng ném nàng lên giường, nước mắt trên mặt Thẩm Vũ còn chưa khô, một đầu tóc đen theo động tác rơi xuống giường mà bung ra vài sợi, tượng đất cũng bị lỏng, lắc lư hai cái.
"Ái tần cũng thật có năng lực giày vò người!" Hắn an vị bên giường, nhẹ nhàng nheo mắt, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai.
Trên người nam nhân chỉ còn một cái áo sơ mi, hắn vừa mới nói xong, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước tới gần Thẩm Vũ, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, dường như muốn biểu đạt sự bất mãn của hắn.
Đã lên trên giường, Thẩm Vũ đương nhiên sẽ không câu nệ như trước nhữa, lúc này trực tiếng nâng hai tay lên, thuận thế ôm cổ của hắn.
"Tần thiếp sợ, tần thiếp chỉ sợ làm không tốt sẽ chọc giận Hoàng thượng, nào có ý giày vò chứ?" Nàng vừa nói vừa chuyển đầu sát lại gần nam nhân, môi chậm rãi kề môi hắn, giọng nói đè thấp tới mức trầm nhẹ, tựa như tiếng nỉ non.
Cảm giác cọ xát tinh tế khi môi chạm vào nhau truyền đến, động tác không nhẹ không chậm, có vẻ càng thêm chọc người. Tề Ngọc mạnh mẽ đưa tay đè gáy của nàng, làm nụ hôn này sâu hơn. Thẩm Vũ cực kì thông minh hé miệng, để cho đầu lưỡi của nam nhân luồn vào.
Bất luận Tề Ngọc dịu dàng hay dùng sức càn quấy trong miệng nàng, Thẩm Vũ đều thể hiện bộ dáng phối hợp mười phần, cố gắng đáp ứng động tác của hắn. Hôn mãi đến khi khoé miệng hai người đều tràn ra nước bọt của nhau, Tề Ngọc mới buông tha nàng.
Lúc hắn rời ra, giữa hai người tự nhiên có một sợi chỉ bạc, bởi vì kéo dài khoảng cách mà dứt rời. Hoàng thượng đưa tay lau sạch nước nơi khoé miệng, nhìn về Thẩm Vũ gần trong gang tấc, không khỏi thầm nghiến răng.
Hồng nhan hoạ thuỷ, hại nước hại dân!
Thẩm Vũ khẽ thở, nàng trước sau vẫn giữ nụ cười ngọt ngào nhìn về Hoàng thượng, thấy ngôi cửu ngũ đối với việc khoé miệng dính nước có vẻ như tránh không kịp, ý cười trên mặt càng sâu. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, lè lưỡi liếm sạch môi với vẻ khiêu khích.
Con ngươi Tề Ngọc tối sầm, nữ nhân chết tiệt này.
Hắn kéo Thẩm Vũ một cái, trực tiếp ấn nàng xuống giường, đưa tay xé y phục lụa mỏng của nàng, vứt xuống đất. Cơ thể Thẩm Vũ đột nhiên tiếp xúc với không khí bên ngoài, dường như có chút lạnh, không khỏi co lại một chút.
Tề Ngọc khẽ nheo mắt nhìn một vòng quanh điện, như là đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng nhíu mày bất mãn, nhẹ "chậc" một tiếng, thấp giọng nói: "Không có nước hoa hồng, ngươi chịu đau một chút vậy!"
Thẩm Vũ nghe lời hắn nói xong, không nhịn được mở to mắt nhìn. Hoàng thượng đang ở tuổi tráng niên, mới vừa rồi còn bị nàng kích thích, bây giờ nếu không làm nơi đó giãn ra mà trực tiếp đi vào, chắc đau chết mất.
"Hoàng thượng chậm đã!" Nàng đè cổ tay Hoàng thượng lại, nhẹ nhàng cao giọng thốt ra một câu, hiển nhiên dễ dàng nhận ra sự hốt hoảng trong đó.
Lý Hoài Ân chết tiệt, sao không nghĩ đến việc sai người mang nước hoa hồng tới!
Đáy lòng Thẩm Vũ thầm mắng, hiện giờ ở trong lòng Hoàng thượng nàng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp, có thể tận hứng trên giường thôi, ngoại trừ thân cận da thịt, Hoàng thượng cũng không chú ý đến nàng thêm nữa. Cho nên tất nhiên sẽ không vì muốn nàng không đau mà chậm rãi dạo đầu.
"Tần thiếp có cách!" Nàng vừa nói vừa giữ chặt tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tề Ngọc mang theo vài phần chờ đợi.
Tề Ngọc theo động tác của nàng đưa tay ra, Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng thân trên, há miệng ngậm lấy hai ngón tay của hắn. Ngón tay bị khoang miệng mềm mại bao trùm, đầu lưỡi mềm mại thỉnh thoảng liếm lòng ngón tay, Tề Ngọc theo bản năng muốn rút tay về. Nhưng Thẩm Vũ nắm chặt cổ tay của hắn, bướng bỉnh không cho hắn rời đi.
Ngôi cửu ngũ ngước mắt nhìn nàng một cái, lại cúi đầu trộm nhìn hạ bộ phồng lên của mình, mặt có vẻ rối rắm, cuối cùng thì thoả hiệp, cố gắng đem lực chú ý tập trung vào ngón tay bị thấm ướt.
Thẩm Vũ vẫn mở to hai mắt nhìn phản ứng của hắn, biểu cảm khó xử trên mặt của Hoàng thượng, nàng tất nhiên là thu hết vào đáy mắt. Nàng trực tiếp ngồi dậy, đối mặt với Tề Ngọc, đầu gối tựa vào đầu gối, tay kia cũng không nhàn rỗi, chậm rãi sờ soạng chân hắn.
Đợi lúc vuốt ve tới bắp đùi nam nhân, cho dù lúc bình thường gương mặt Tề Ngọc luôn lạnh lùng, giờ phút này cũng lộ ra biểu cảm khó nhịn. Tay Thẩm Vũ cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng mò tới chỗ sưng giữa hai chân nam nhân.
Tề Ngọc còn chưa cởi quần, bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ cách lớp vải dệt, chậm rãi miêu tả lại hình dạng vật cứng kia, chuyển động cao thấp. Ngôi cửu ngũ tuy có vô số nữ nhân, nhưng đây là lần đầu được người ta dùng tay hầu hạ như vậy, cảm giác thật quá mức mới lạ.
Vòng eo của hắn theo động tác trên tay Thẩm Vũ, chậm rãi di động. Nhu cầu cấp bách lúc này là phải có một điểm tựa, hắn nâng tay còn lại đè bả vai Thẩm Vũ, lực trên lưng càng tăng thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!