Edit: Akamiyatran
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Bên ngoài huyên náo tới tấp, nhưng không có đại thần nào dám lên tấu. Dù sao Hoàng Thượng sủng ái ai cũng là việc hậu cung, tiền điện không được nhúng tay, huống hồ quân vương chăm chỉ vào triều như trước, cả cái cớ để lấy cũng không có, đương nhiên không ai dám chạm đến tính tình của Hoàng Thượng.
Thẩm Vũ vẫn vạn phần nhàn nhã, ngoại trừ an ổn chờ trong điện Cẩm Nhan, một lòng đợi Hoàng Thượng triệu hoán, thời gian còn lại đều dùng để ngắm hoa đùa chim nhàn thú. Dù sao điện Cẩm Nhan rộng lớn như vậy, thế lực thuộc về nàng lại rất ít, tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Liên tục bị triệu sủng chín ngày, màu da Thẩm Vũ càng hồng nhuận kiều diễm, vốn trong hậu cung, so dung mạo đã không người tranh với nàng, bây giờ cũng vậy.
Thần sắc trên mặt Thái Hậu càng ngày càng lãnh đạm, trong Thọ Khang cung của bà còn để hai mỹ nhân không dùng tới đây! Hoàng Thượng bị tiểu yêu tinh Thẩm Vũ này quyến rũ rồi, ngoại trừ đến thỉnh an, rất ít ở lại, hai người Hứa Tình các nàng tự nhiên không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Ngày hôm đó sau khi thỉnh an Thọ Khang cung, ngồi kiệu đi thẳng một đường về Cẩm Nhan điện. Không ngờ sau khi xuống kiệu, đã thấy kiệu treo vị phân nhị phẩm ở trước cửa. Mấy cung nữ Minh Tâm đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Vũ.
Chỉ thấy bước chân của nàng dừng lại, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc hiểu rõ, dường như đã sớm đoán được người tới. Nàng giơ tay lên chỉnh búi tóc, sau đó nhàn nhã bước chậm rãi vào.
Khi Thẩm Vũ bước vào nội điện, lập tức thấy bóng dáng diễm lệ của Thẩm Kiều. Lúc này nàng ta đang ngồi trên ghế gỗ lê, bưng chén trà trong tay từ từ nhấm nháp. Minh Nhụy đứng khom lưng hầu bên cạnh, trên mặt mang một bộ tươi cười lấy lòng, dường như đang nhẹ giọng nói cái gì với Thẩm Kiều.
"Tần thiếp tham kiến Kiều phi, cung thỉnh nương nương kim an!" Hai tay Thẩm Vũ nắm chặt đặt bên sườn trái, nhẹ gập người khom đầu gối bày ra vẻ kính cẩn.
Thẩm Kiều hơi hơi sửng sốt một chút, theo thói quen quan sát nàng. Hai tỷ muội sáu năm không tiếp xúc gần như vậy, mặc dù ngày ngày thỉnh an nàng đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này của Thẩm Vũ, nhưng nhìn trộm như vậy, trên người Thẩm Vũ có sự mềm mại đáng yêu lại tỏa ra vẻ mê người của thiếu nữ.
Nhất thời trong nội điện yên tĩnh một lát, Thẩm Kiều chìm trong sững sờ, Thẩm Vũ lại đang cố gắng điều chỉnh lửa giận gần như chấn động trong lòng. Nàng nắm chặt hai tay gần như dùng toàn thân khí lực, mới ngăn nỗi xúc động muốn bóp chết Thẩm Kiều. Móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, nếu không phải Thẩm Kiều phân không rõ ích lợi nặng nhẹ, nói không chừng kiếp trước nàng còn có thể lưu lại con cái trên đời.
"Tỷ tỷ?" Thẩm Vũ hồi lâu không nghe thấy tiếng Thẩm Kiều, lửa giận trong lòng hạ xuống một chút, chậm rãi ngẩng đầu khẽ gọi nàng ta một tiếng.
Lúc này Thẩm Kiều mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng một phát nắm cổ tay Thẩm Vũ cho nàng đứng dậy, tươi cười trên mặt mang vài phần xin lỗi, nói khẽ: "Tỷ muội chúng ta đã nhiều năm không gặp, thấy muội nhất thời thất thần!"
Thẩm Vũ giật giật khóe môi, làm vẻ mặt cứng ngắc trở nên nhu hòa, hiện lên nụ cười nhạt, dịu dàng đáp lại: "Vũ nhi cũng rất nhớ tỷ tỷ!"
"Đây là nha đầu nương cho?" Thẩm Kiều cùng nàng liếc nhau một cái, trên mặt hai tỷ muội đều là tươi cười hoàn mỹ vô khuyết. Thẩm Kiều vừa nói vừa nâng lên ngón trỏ, khẽ chỉ Minh Nhụy đứng hầu bên cạnh.
Từ lúc Thẩm Vũ tiến vào nội điện, Minh Nhụy đã ý thức lui từng bước về sau, luôn luôn cúi đầu, dường như không dám nhìn nàng. Lúc này nghe được Thẩm Kiều nhắc tới bản thân, bèn nhẹ nâng đầu nhìn thoáng qua hai tỷ muội ngồi ở chủ vị, ánh mắt lẫn vài phần chờ đợi.
"Vâng, Vương phi sợ muội mới vào cung không hiểu quy củ, đặc biệt tìm người đến hầu hạ!" Thẩm Vũ lơ đễnh cười cười, trên mặt không có chút thần sắc không tự nhiên nào.
Nhưng thật ra Thẩm Kiều hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn nhỏ, phát ra âm thanh rất lớn, hiển nhiên thể hiện tâm trạng không vui.
"Lúc trước nương nói với ta, ta còn tưởng là đưa người hiểu chuyện đến! Không ngờ lại khéo nói chuyện như vậy, vừa rồi tiện tỳ này còn to gan lớn mật, trước mặt ta dám hồ ngôn loạn ngữ. Nương cũng hồ đồ, làm muội chịu thiệt, đợi lát nữa cho tiện tỳ này theo ta là được, miễn cho lầm tiền đồ của ngươi!" Mặt Thẩm Kiều lạnh xuống, gương mặt lớn hơn Thẩm Vũ bảy tuổi, sớm đã không có vẻ xinh đẹp kia.
Nhưng dù sao cũng quen làm người ở vị trí cao, lúc này phát giận, ra một thân khí độ.
Minh Nhụy sợ tới mức chân mềm nhũn, nàng ta căn bản không ngờ Kiều Phi sẽ nói trắng ra như thế. Thẩm Kiều là cô nương Thẩm Vương phi thân sinh, ấn theo lẽ thường nhất định đứng về Vương phi, cho nên nàng ta mới dám oán trách. Mỗi lần Thẩm Vũ đi ra ngoài, tình nguyện mang theo Minh Âm, Minh Ngữ cũng không đem nàng theo, đáy lòng nàng khó tránh khỏi sinh vài phần oán hận.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng cười, vị tỷ tỷ này ở phương diện lung lạc lòng người, vẫn xuất sắc như vậy. Không tiếc bỏ xuống thể diện của mẫu thân thân sinh, cũng muốn xả giận thay Thẩm Vũ. Nếu không phải Thẩm Vũ sớm nhìn thấu bản chất của Thẩm Kiều, có lẽ lại muốn diễn tiết mục tỷ muội tình thâm.
"Tỷ tỷ nói quá lời, Vương phi cũng là đau lòng thay mấy tỷ muội chúng ta. Hậu cung Đại Tần này như không đáy, đưa vào một cô nương như hoa như ngọc, lại có mấy người được sủng? Cho dù thật sự được sủng, có năng lực giữ được bao lâu? Nha đầu Minh Nhụy này bộ dạng không tệ, có lẽ ngày sau còn có công dụng, Vương phi hẳn là muốn giảm bớt gánh nặng cho chúng ta."
Thẩm Vũ phất phất tay, trên mặt lộ vẻ không sao cả, ngược lại giọng nói nàng còn cực kỳ nhu hòa, hoàn toàn chính là một vị muội muội tốt đặc biệt trấn an Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều nhẹ nhíu mày, cũng không nói chuyện, chỉ chép miệng với nàng, ý bảo tiếp tục nói.
"Muội muội cũng mới đến, còn không hiểu tính tình Hoàng Thượng. Sợ lúc này đẩy nha đầu kia ra, chọc Hoàng Thượng tức giận, ngược lại không tốt. Muội nghĩ trước giấu nàng, chờ thời cơ chín muồi hãy tính!" Thẩm Vũ vẫn quan sát thần sắc của nàng ta, thấy nàng ta không tức giận, bèn nói ý nghĩ trong lòng ra.
Minh Nhụy quỳ trên mặt đất nghe vậy sửng sốt, mới nãy Thẩm Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, hai người bốn mắt đối nhau. Minh Nhụy mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúi người, cả người phủ phục trên mặt đất, giọng nói buồn bã cầu xin tha thứ: "Nô tỳ thô bỉ, không rõ tâm tư Uyển Nghi, rét lạnh tâm chủ tử. Nô tỳ đáng chết, cầu hai vị chủ tử tha mạng!"
Minh Nhụy khóc rất đáng thương, mày thanh tú của Thẩm Kiều chau càng chặt, nhìn Minh Nhụy không ngừng ghé vào bên chân dập đầu, phiền muộn nơi đáy lòng Thẩm Kiều càng nghiêm trọng. Nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp giơ chân đá vào bả vai Minh Nhụy.
Nhất thời tiếng la khóc của Minh Nhụy dừng lại, hoàn toàn không dự đoán được Kiều phi sẽ đích thân động thủ, theo quán tính trực tiếp quăng ngã chỏng vó. Nàng ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kiều phi, sắc mặt Thẩm Kiều âm trầm, ánh mắt ẩn ẩn hiện lên vài phần sát ý. Nàng ta sợ tới mức vội vàng quỳ, tiếp tục tới gần bên chân Thẩm Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!