Edit by Akamiyatran
Beta: Lui Hamasaki, Mộc Lan
"Nương nương, mời người dùng bữa!" Một giọng nữ rụt rè vang lên, tiểu cung nữ mặc áo trắng nơm nớp lo sợ đi vào cung điện. Trong tay nàng ta đang cầm hộp cơm, nàng ta luôn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Sau một lúc lâu, một cung nữ mặc trang phục màu xanh đi từ cung điện ra, chính là cung nữ quản sự của Linh Tê Cung —— Minh Tâm.
"Nương nương còn đang nghỉ ngơi, đưa cho ta!" Minh Tâm tiến lên vài bước, nhận lấy hộp cơm, thấp giọng nói một câu, rồi phất tay cho tiểu cung nữ ấy rời đi.
Chờ tiểu cung nữ kia đi rồi, nàng hơi nheo mắt nhìn cung điện rộng lớn trước mặt. Cách bài trí không quá xa hoa, trái lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng ai ngờ, nữ chủ nhân của cung điện này, từ khi bắt đầu vào cung, nàng luôn luôn là nữ nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất.
"Minh Tâm!" Một giọng nói yếu ớt từ bên trong vọng ra.
Minh Tâm vội vàng thu lại cảm xúc, cầm hộp cơm đi vào. Theo thường lệ, nàng lấy ra ngân châm, lần lượt châm vào thức ăn, kinh ngạc khi nhìn thấy ngân châm vừa rồi còn sáng lập tức đen kịt.
Mỹ nhân xinh đẹp nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, chăm chú nhìn. Giờ phút này nhìn thấy ngân châm đen kịt, nàng chỉ hơi cau mày, trên mặt không có vẻ kinh ngạc.
"Chủ tử, nô tỳ tự mình đi ngự thiện phòng làm đồ ăn cho người!" Vành mắt Minh Tâm đỏ lên, cố gắng chịu đựng sự bi thương trào dâng trong lòng, nghẹn ngào nói. Không biết đã là lần thứ mấy trắng trợn hạ độc rồi. Đúng là khinh người quá đáng!
"Bỏ đi, Minh Tâm. Cả hậu cung đều đang mong ta chết sớm, bọn Minh Tử (nguyên tác là Minh [sáng] Mâu Tử [mắt]) không phải đã đi trước rồi sao?" Thẩm Vũ vươn tay từ trong chăn gấm ra, cánh tay trước kia mềm mại trắng nõn, giờ đây gầy chẳng còn tí thịt nào. Nàng nhắc đến bọn Minh Tử, đó là những cung nữ đã hầu hạ nàng lúc trước, đáng tiếc bị họ lấy cớ này cớ nọ hại chết.
"Nương nương, người là phi tần mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng khải hoàn trở về. Ngài sẽ là chỗ dựa cho người! Còn có Vương gia và Vương phi cũng sẽ che chở cho người mà!" Minh Tâm bị nàng dọa đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất khóc hô, tựa như muốn bơm thêm hy vọng sống cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xốc chăn bước xuống giường. Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, bụng của nàng hơi nhô lên, hiển nhiên đã mang thai được mấy tháng.
"Đến khi Hoàng Thượng khải hoàn trở về, đó là ngày ta về trời!" Nàng đi chân trần đến trước gương đồng, cầm lấy bút than (: than vẽ mày) nhẹ nhàng vẽ, thì thầm giễu cợt.
Trong gương đồng, hiện ra một gương mặt cực kỳ kiều diễm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, làm cả khuôn mặt thiếu sức sống.
"Nương nương, xin người đừng nói những lời không may ấy nữa!" Minh Tâm còn muốn khuyên, nhưng thấy vẻ thản nhiên của Thẩm Vũ, những lời vừa định nói ra chợt kìm lại.
Cung điện rộng lớn như vậy, nhưng trong điện chỉ vỏn vẹn có hai chủ tớ. Trong phút chốc, cả cung điện chìm trong im lặng.
Bỗng nhiên, ngoài điện truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hai người không khỏi liếc nhau một cái, Minh Tâm vội vàng chạy ra ngoài xem. Cung điện vốn hoang vắng, giờ xuất hiện một đám người.
Ngay sau đó âm thanh oanh oanh yến yến truyền đến, tiếng cười duyên ngọt ngào từ xa đến gần, giống như muốn phá huỷ sự tĩnh lặng của Linh Tê Cung. Minh Tâm yên lặng giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một đám mỹ nhân xa xa đi tới, nàng vội vàng chạy vào.
"Nương nương!" Minh Tâm hoảng hốt gọi, gấp gáp chạy lại gần Thẩm Vũ, bỗng trượt chân, ngã sấp trên mặt đất.
Thẩm Vũ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giơ ngón trỏ ngăn những lời Minh Tâm đang định nói, thấp giọng: "Hừ, các nàng lại đến rồi! Thay ta trang điểm đi!"
Nàng đỡ Minh Tâm dậy, tay cũng không nhàn rỗi, cài trâm lên tóc, mặc váy thêu hoa. Tiếc rằng Chiêu Nghi nương nương mà Hoàng Thượng Đại Tần sủng ái nhất, xưa nay nổi tiếng thanh nhã mộc mạc, bất kể lăng la tơ lụa hay giáp áo váy sam*, đều đơn giản, không cầu kì. Cộng thêm nàng hiện giờ ốm yếu nên sắc mặt tái nhợt, may mà dung mạo xinh đẹp nên không đến nỗi khó coi.
*giáp áo váy sam, váy áo ngày xưa
Đến khi tiếng cười vọng vào trong điện, hơn mười mỹ nhân cùng xuất hiện, nhất thời hương thơm nồng tứ phía. Thẩm Vũ đảo mắt, cười giễu cợt. Những phi tần tước vị cao trong hậu cung cơ hồ đều có mặt đông đủ.
"Muội muội khoẻ chứ, thái hậu lão nhân gia phượng thể không khỏe, không thể tới thăm muội!" Trong đó một vị phi tần có vẻ dẫn đầu nói trước. Nếu nhìn kĩ, khuôn mặt nàng ta có vài phần tương tự với Thẩm Vũ. Người này là đích (dòng trưởng, con của chính thê vợ cả) tỷ tỷ của Thẩm Vũ —— Thẩm Kiều.
"Không đến cũng không sao, ta chỉ sợ, thái hậu không tận mắt thấy ta chết, khó mà yên tâm sống tiếp được!" Thẩm Vũ chậm rãi ngồi xuống vị trí chủ vị, cầm chén trà nhỏ trong tay nhấp nhẹ mấy ngụm.
Trong đại điện, chúng mỹ nhân đang cười đùa bỗng dưng im bặt, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Vũ.
Đối với sự thay đổi của Thẩm Vũ, Thẩm Kiều không ngạc nhiên. Muội muội này của nàng tâm cơ thâm trầm, vì muốn nó chết, mọi người trong hậu cung lần đầu tiên đoàn kết lại, có thể nói là hao hết tâm lực.
"A Vũ, muội tâm tư linh mẫn, bằng không phụ thân sẽ không để muội tiến cung. Đáng tiếc, sau khi muội thị tẩm, trong mắt Hoàng Thượng chỉ có muội. Trong hậu cung, sợ nhất là tình cảm chân thành, tình cảm Hoàng Thượng dành cho muội khiến người trong thiên hạ sợ hãi! Cho nên, muội phải chết!" Thẩm Kiều nhíu mày, nàng ta đứng gần cửa điện đưa lưng về phía ánh mặt trời. Sợi tơ vàng óng ánh trên quần áo nàng ta phản chiếu ánh sáng ấy, người khác nhìn vào rất chói mắt.
Thẩm Vũ trầm mặc, nàng bần thần nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trong tay. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nàng ngửa đầu cười ha hả, ném chén trà xuống đất vỡ tan tành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!