Thật là ghen tị
Lúc này Diêu Như Ý vẫn chưa biết có người từng đến tìm mình.
Sau bữa tối, nàng lại vào phòng gia gia thu dọn bát đũa. Ông đã ăn xong từ lâu, thấy nàng vào còn ra vẻ đạo mạo khen rằng:
"Tiểu đầu bếp này tay nghề cũng được lắm, chịu khó nấu nướng đi, tháng sau gia tăng tiền tiêu vặt cho con."
Diêu Như Ý bật cười, cầm cái bát sạch bóng không còn một hạt cơm bên cạnh ông, gật đầu lia lịa phối hợp với lời ông.
Nàng vừa định xoay người ra ngoài thì Diêu Khải Chiêu lại hỏi:
"Khi nãy giúp con dọn bếp lò vào nhà, có phải là Văn An không?"
Diêu Như Ý ngớ ra, nàng biết ai với ai đâu?
Nhưng chưa kịp trả lời, ông cụ đã lắc đầu tự phủ định:
"Chắc không phải, Văn An tuấn tú hơn người kia."
Diêu Như Ý: "…"
Lấy ngoại hình ra đánh giá người khác là không tốt đâu a gia!
Diêu Khải Chiêu trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt bỗng chùng xuống, tự lẩm bẩm:
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi… không phải Văn An. Văn An đã được đưa về Phủ Châu từ lâu rồi… Haizz…"
Diêu Như Ý nghe mà mù mịt.
Trong ký ức nguyên chủ để lại, ngoài gia gia ra thì mặt mũi những người khác đều như phủ một lớp sương mờ, huống chi là người nhà họ Lâm đã lâu không gặp.
Diêu Khải Chiêu chậm rãi cụp mí mắt xuống, bỗng trở nên buồn bã. Hồi lâu sau mới lại dặn dò Diêu Như Ý:
"Có chuyện này phải nhờ con đi một chuyến. Nhà họ Lâm đã giao căn nhà kia cho chúng ta trông coi, mà ta thì chân không tiện, đành phiền con vài bữa nữa đi mở cửa thông gió, tránh để mốc meo. Mai ta đưa chìa khóa cho con, con đi xem giúp xem có rắn rết chuột bọ gì làm ổ bên trong không."
Chuyện này cũng chẳng khó khăn gì, Diêu Như Ý liền thuận miệng nhận lời.
Tám chuyện thêm một lúc nữa, nàng mang nước nóng đến cho ông rửa mặt. Đợi ông tự mình lo xong xuôi, nàng mới thổi đèn tắt lửa, đóng cửa lại.
Sau đó, nàng lại đẩy xe định ra phố nhỏ mua trứng. Lần này phải mua nhiều một chút, trứng còn có thể để dưới hầm đá mấy hôm, đỡ phải ngày nào cũng ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì "bịch" một tiếng, có vật gì từ trên cửa rơi xuống. Diêu Như Ý cúi người dưới ánh đèn lồng trong sân nhìn kỹ, là một con cá!
Sao lại có cá? Từ đâu đến vậy? Nàng nhấc con cá béo ụ lên xem trái xem phải, lại ló đầu ra ngõ nhìn, vậy mà chẳng có ai cả.
Suy nghĩ một lúc, nàng tạm thời đem con cá béo núc này vào viện. Lúc đẩy xe ra ngõ, nàng tiện đường hỏi bác gác cổng xem có ai đến tìm mình không.
Con hẻm này người ngoài không vào được, quả nhiên vừa hỏi liền biết ngay.
Thì ra là Ngũ thẩm từng đến, còn mang cho nàng một con cá.
Nhưng sao bà không vào? Cái này chưa nói, chắc chắn bà đã biết nàng bán hàng ngoài cửa rồi…
Nói ra cũng ngậm ngùi, ngoài gia gia ra thì người hiểu rõ nguyên chủ nhất, e rằng chính là người thẩm này, người xưa nay chưa từng ưa gì nàng.
Ngũ thẩm khác với hàng xóm trong ngõ, chuyện này phải tìm lý do cho thật hợp lý mới được.
Diêu Như Ý thầm cân nhắc, cúi đầu cảm ơn lão gác cổng, sau đó tiếp tục ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!