"Ta nghe khẩu khí của Vương đại nhân, hình như Lâm Văn An sắp được triệu hồi hồi kinh rồi."
Gió thu mang theo chút se lạnh len qua lòng bàn chân trong sân nhỏ nhà họ Diêu. Diêu Như Ý bày sẵn ghế lò than ở ngay cửa sân, để sáng mai dùng tiếp.
Giờ này bán xong trứng trà thì trời đã tối om như đổ mực, nhưng tính ra cũng không phải quá muộn, vừa qua ba khắc giờ Dậu.
Lúc ba người kia tới, Diêu Như Ý thấy trong ngõ người qua lại đã thưa dần, trong nồi còn đúng sáu quả trứng, nàng bèn quay lại sân nhỏ, đỡ gia gia vào phòng nghỉ ngơi. Lão gia tử trưa ngủ mê, mới ăn bánh nướng và trứng trà lúc xế chiều nên giờ vẫn còn tỉnh táo, ngồi cạnh giường rành rọt gọi Như Ý mang bài tập của đám học trò trên bàn đến, ông muốn chấm bài.
Đến người cũng chẳng còn nhận ra, vậy mà vẫn nhớ phải chấm bài, đúng là mệnh trời chọn làm thầy giáo.
Tính ra lão gia tử đã xin nghỉ ốm hai tháng, còn bài vở gì để chấm nữa đâu? Diêu Như Ý bèn lục tung chiếc bàn sách cũ kỹ sơn đã tróc ở trong nhà, rút đại một tờ bài văn đã ố vàng bị kẹp ở dưới cùng xấp giấy, đưa cho ông mà chẳng buồn xem của ai.
Quả nhiên, Diêu lão tiên sinh liền chỉnh lại tư thế nghiêm trang, bước từ trên giường xuống, ngồi vào bàn, nâng tờ giấy đọc chăm chú.
Gió đêm thổi qua, cửa sổ ọp ẹp vang lên tiếng lách cách khe khẽ, lão gia tử tay ôm bài văn dần dần nhập thần, lưng cũng thẳng tắp. Như Ý thấy ông ra vẻ nghiêm túc, mím môi lui ra.
Ra đến trước cửa sân chuẩn bị dọn hàng thì không ngờ gặp vận may, ba học trò của lão gia tử đến mua nốt chỗ trứng còn lại.
Nàng hớn hở ra mặt. Hôm nay nàng chỉ bán một nồi năm mươi quả trứng, trừ chi phí thì lãi được bảy mươi lăm văn.
Nghe thì có vẻ ít, nhưng buôn bán nhỏ vốn là tích tiểu thành đại. Nàng dự tính đợi ông nội ngủ rồi sẽ ra chợ đêm mua một trăm năm mươi quả trứng về kho tiếp, ngâm qua đêm, sáng mai mở bán sớm, cả ngày có thể bán nhiều hơn, kiếm được nhiều hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Như Ý liền lấy khăn lọc kỹ lại nồi nước dùng đã dùng hôm nay. Lọc bỏ mảnh vụn vỏ trứng, cọng trà, bã quế… nồi nước dùng sẽ trong lại, rồi thêm chút gia vị mới và một gáo nước đun sôi để nguội, đậy kín, đặt nơi mát, sáng mai chỉ cần đun sôi là dùng tiếp được rồi.
Nước dùng cũ muốn giữ được thì phải "nuôi". Lọc sạch kỹ, có thể dùng lại ba đến năm lần. Sau đó phải bỏ bớt một nửa, loại bỏ cặn ở đáy, rồi thêm nguyên liệu mới và nước sạch pha lại. Chỉ cần chú ý vệ sinh, tránh để dính dầu mỡ hay nước lã, nồi sốt này sẽ không bị hỏng.
Sở dĩ nước dùng có thể dùng lại là vì thường xuyên đun nóng sẽ diệt khuẩn, mà bản thân các loại gia vị như tiêu, đại hồi cũng có công dụng kháng khuẩn và bảo quản. Nàng nhớ từng tra trên mạng rằng đại hồi có chất gọi là dầu hồi, có hiệu quả bảo quản rất tốt.
Hồi xưa, người ta thường đồn những tiệm bán vịt luộc, gà luộc dùng nước dùng trăm năm truyền đời, thực ra là vì lý do này. Dù đã pha loãng nhiều lần, nhưng công thức giữ nguyên, thành ra dùng luôn làm chiêu bài quảng cáo.
Dù sao, nước dùng cũ nấu ra đồ ăn vẫn có mùi vị đặc biệt.
Trước đây bà ngoại nàng cũng làm vậy. Người khác thì dùng gói gia vị bán sẵn, bà lại khăng khăng tự phối, nói ngon hơn. Thực ra cũng vì gói gia vị ngoài tiệm vừa đắt vừa ít đồ xịn. Khi đó Như Ý còn nhỏ mà lo chuyện người lớn, cứ tưởng bà ngoại tiếc của không chịu bỏ, còn lo bị đau bụng, phải lên mạng tra mới biết lý do thật sự chứ không phải mất vệ sinh.
Lọc xong nồi nước dùng, Diêu Như Ý liền vụng về xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm tối. Hôm nay lo bán thử nên trễ giờ cơm, may mà ông nội có ăn lót bụng từ trưa, không thì giờ càng sốt ruột hơn.
Nàng bẻ đậu đũa thành từng khúc, cà tím rửa sạch, cắt khúc rồi bổ đôi, ngâm vào nước giếng. Lấy sắn dây pha loãng thành hồ bột trộn vào cà, sau đó pha nước dùng: nước tương, đường trắng, muối và nửa bát nước sạch. Thêm tí tỏi băm là có thể xào rồi.
Hôm nay nàng chỉ định làm món cà tím xào đậu đũa chan cơm đơn giản. Cơm đã nấu sẵn, đang ủ trong nồi, chỉ cần làm một món, rất nhanh.
Thêm bánh than, chảo dầu nóng, cho đậu đũa vào xào trước, sau đó chiên cà tím. Khi cà tím vàng ươm và mềm thì vớt ra, rồi phi thơm tỏi, cho cả đậu và cà vào đảo đều, đổ hỗn hợp nước dùng vừa pha vào, vừa chạm chảo nóng "xèo" một tiếng, hơi trắng lập tức bốc lên khắp bếp, mùi thơm ngào ngạt lan khắp phòng.
Lúc múc ra, Như Ý hít một hơi thật sâu. Dù không có ớt, nhưng mùi thơm đã quá đủ.
Đậu giòn, cà mềm, món này chan cơm đúng là thơm nức mũi!
Nàng tìm trong tủ bát cái bát sứ thô lớn, múc đầy cơm trắng, ấn chặt rồi chan nước dùng sền sệt lên trên, xới một muôi cà tím xào đậu đũa đầy ắp phủ lên mặt. Còn chưa mang vào nhà thì mùi thơm đã bay ra, gia gia Diêu Khải Chiêu trong phòng đã ngửi thấy.
Ông quay mặt lại, tuy vẫn ra vẻ nghiêm nghị, nhưng sống mũi khẽ động đậy.
"Xin lỗi a gia, hôm nay ăn muộn, mai con nhất định nấu sớm hơn."
- Như Ý vừa dẹp xấp sách vở lộn xộn trên bàn qua một bên vừa cười đưa đôi đũa tre qua.
"Ông nếm thử xem, đậu đũa này ăn được không?"
Diêu gia gia tay run run cầm đũa, thực ra ngửi thấy mùi đã biết ngon rồi, nhưng vẫn cố chấp lầm bầm: "Đậu đũa ăn không ngon."
Nhưng khi bắt đầu ăn, ông ôm bát cơm, cúi đầu xúc cơm lia lịa, ăn càng lúc càng nhanh, Như Ý cũng không hỏi thêm nữa. Nàng chỉ rót cho ông một ly nước đặt lên bàn, rồi nhẹ chân lui ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!