Chương 7: Diêu Tiến sĩ

Ngon quá! Thật sự rất ngon! Hai người mau nếm thử đi!

Ba người nhìn nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn tấm biển phía sau lưng nàng nương ấy, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: đây đúng là nhà họ Diêu...

Vậy thì nàng nương đang đứng trước cửa kia, chẳng phải chính là cháu gái của Diêu Tiến sĩ – người xưa nay thấy ai cũng trốn, đến cửa viện còn chẳng mấy khi bước ra đó sao? Bình thường chẳng mấy ai thấy bóng dáng, hôm nay lại ra bên ngoài, bày lò nấu đồ ăn bán trước cửa?

Mang đầy bụng nghi ngờ, ba người không tự chủ được bước tới xem thử.

Diêu Như Ý đã bán được hơn nửa nồi trứng trong khoảng nửa canh giờ, lúc này thấy vắng khách, đang mừng thầm chuẩn bị dọn quán thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy ba thiếu niên mặc áo xanh đang bước tới.

Trông cả ba đều chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại có vẻ hơi quen mặt, dường như là mấy người từng hay qua lại nhà họ Diêu trong ký ức của nguyên chủ.

Có điều ký ức mơ hồ, Diêu Như Ý cũng chẳng nhận ra ai.

Người ở giữa, vóc dáng cao gầy, ánh mắt linh hoạt, rất tự nhiên mà rướn cổ đến trước chiếc nồi sành, thò đầu nhìn vào bên trong lớp hơi nước bốc nghi ngút: "Tiểu nương tử họ Diêu nấu cái này là...?"

"Là trứng trà kho nước tương đấy ạ, mấy vị công tử có muốn nếm thử không?"

- Diêu Như Ý khép tay áo lại, cân nhắc tính cách của nguyên chủ, rồi mỉm cười ngượng ngùng, giọng nói nhẹ nhàng.

"Chỉ còn sáu quả thôi ạ."

Người cao nhất, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, thấy Diêu Như Ý đáp lời tự nhiên như thế thì càng thêm kinh ngạc, do dự một lát mới cất lời quan tâm: "Diêu tiên sinh gần đây đã ổn hơn chưa? Hôm qua ta đến hỏi thăm sớm, nghe Ngũ thẩm nói ông đã có thể ngồi dậy rồi."

Đúng là học trò của gia gia, Diêu Như Ý khẽ gật đầu đáp: "Thân thể a gia đã khá hơn nhiều, giờ cũng có thể đi lại rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn chưa minh mẫn, cảm ơn các vị đã quan tâm."

Người tròn mặt đứng góc ngoài cùng chỉ chăm chăm nhìn vào nồi nước tương nâu sánh thơm ngào ngạt, hít hít mũi, cũng lấy làm kinh ngạc: "Cái… cái trứng trà này là do tiểu nương tử tự tay nấu sao?"

Vài ngày không gặp, sao tiểu nương tử họ Diêu lại thay đổi nhiều đến thế? Hôm trước đến thăm còn nghe Ngũ thẩm – cháu dâu của Diêu tiến sĩ giận dữ mắng nàng là đồ vô dụng nhất nhà cơ mà.

Diêu Như Ý đã sớm nghĩ sẵn lý do, bèn khẽ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, nhẹ nhàng than: "Vâng. A gia bệnh nặng, chi tiêu hằng ngày đều cần bạc, chẳng thể cứ ngồi không mãi được. Trước đây a gia thương ta, mới để ta hưởng phúc nhàn rỗi. Nay ta vô dụng, chẳng có gì báo đáp a gia, cũng chẳng biết làm gì mới tốt, tình cờ thấy món trứng trà này trong sách, thấy có vẻ đơn giản nên thử nấu xem sao, cũng mong kiếm chút đỉnh phụ thêm cho nhà."

Một đoạn lời khiến ba người nghe mà lòng nghẹn đắng, im lặng hồi lâu, người học trò lanh lợi kia vội nói: "Chỉ còn sáu quả? Vậy ta mua hết! Bao nhiêu tiền?"

"Ba văn một quả ạ. Trứng gà vỏ đỏ loại ngon ngoài chợ cũng đã một văn rồi, thêm chi phí trà, gia vị, tiền than… thật ra ta cũng chẳng lời bao nhiêu, chỉ mong lãi ít bán nhiều, tích chút tiếng thơm. Nếu mấy vị ăn ngon, nhớ giúp ta truyền miệng với người khác nhé."

Diêu Như Ý nói thế là sợ bọn họ chê đắt. Dù sao ngoài chợ trứng trà đa phần chỉ bán hai văn một quả, có người còn bán ba văn hai quả. Nàng định giá ba văn một quả quả là nhỉnh hơn, nhưng vì nàng nhập lô trứng đầu này từ cửa tiệm với giá thị trường nên giá vốn cao, nếu bán rẻ quá thì chẳng lãi bao nhiêu, chỉ đành định như vậy.

Theo quan sát của nàng mấy ngày nay, một văn tiền tương đương vào khoảng 2–3 tệ thời hiện đại, chỉ cần không gặp năm gà bệnh là có thể mua hai quả trứng sống. Có điều, hệ thống tiền tệ và giá cả thời này hỗn loạn và mong manh, chất lượng tiền xu, biến động giá vàng bạc đều ảnh hưởng tới giá trị của đồng tiền, nàng chỉ có thể tạm quy đổi như thế.

Nàng cũng đã tính sẵn, sau này rảnh thì đi tìm vài hộ nuôi gà, bàn bạc mua trứng theo giá sỉ dài hạn, chắc sẽ tiết kiệm chi phí hơn.

Thêm nữa, nước sốt dùng để luộc trứng này có thể tái sử dụng nhiều lần, nước sốt cũ càng nấu càng thơm, sau cùng tính trung bình ra chi phí trên từng quả trứng cũng rất nhỏ, thật ra cũng không căng như nàng nói.

Không ngờ, nghe nàng nói vậy, học trò lanh lợi kia lại cuống lên: "Trời ơi, cô... cô... sao lại... sao lại bán rẻ như vậy!"

Diêu Như Ý ngẩn ra: "... Hả?"

"Thật không biết nên nói cô thế nào! Cô quả là cháu gái của Diêu tiên sinh, làm ăn sao mà thật thà đến vậy? Cô thử nhìn xem đây là đâu?"

Hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, chỉ tay về phía tấm biển vàng của Quốc Tử Giám mờ mờ dưới bóng đêm.

"Cô có biết trong nhà ăn của chúng ta, món trứng hấp bằng nước pha loãng đến mức không còn vị trứng, người ta bán bao nhiêu không? Mười văn một chén! Trứng luộc thôi cũng bốn văn một quả. Mì chan nước rau dăm rắc muối và hành mà đòi hai mươi lăm văn, lại còn dở tệ."

Diêu Như Ý lúc này mới vỡ lẽ, trách sao hôm nay nàng bán hết năm chục quả trứng nhanh như vậy! Chỉ trách ba người này đến muộn, lúc trước khi trống đánh, nàng mới hô vài tiếng, đã có không ít học trò và người hầu ngửi thấy mùi thơm kéo tới. Hỏi giá rồi ngửi thấy thơm, nhiều người mua liền bốn năm quả mang đi, chỉ nhờ vào đó mà hơn bốn mươi quả trứng hết veo.

Thì ra là nàng bán quá rẻ.

Nhưng… nhà ăn của Quốc Tử Giám cũng quá chém rồi đấy? Thời hiện đại còn thấy nhà ăn trường học rẻ hơn bên ngoài, chỗ này thì ngược lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!