Canh hôm nay là canh khoai núi táo rừng gan dê… ọe."
Lâm Duy Minh yếu ớt đọc theo hai lượt, sau đó Chu Bính bắt đầu giảng giải từng chữ một, hắn thì bên nghe vào tai trái rồi ra phía tai phải, tâm trí đã sớm bay tận đẩu đâu.
Thôi thế là xong, món ngon ở nhà ăn vốn đã hiếm, giờ thì chắc chắn không đến lượt hắn nữa. Quốc Tử Giám nằm ngay dưới chân Thiên tử, khẩu phần ở nhà ăn tuy có nhỉnh hơn Thư Viện Tịch Ủng một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Không phải vì không có chuyện tham ô nhà bếp nghiêm trọng như ở Thư Viện Tịch Ủng, mà là ba đầu bếp chính ở đây, đầu óc đều rất "sáng tạo".
Hôm kia, họ mang ra món "mì giòn trộn gà kho ngọt", Lâm Duy Minh đã thấy cạn lời. Hôm qua lại ra món "lê chua dầm dưa chuột non tẩm ngũ vị". Hôm nay càng không thể tin nổi! Nghe mấy đứa học cùng ở học xá bên cạnh ăn sáng về kể lại, canh hôm nay là: canh khoai núi, táo rừng, gan dê… ọe.
Nhưng! Đáng mừng là một trong ba vị đầu bếp bị bệnh, cho nên mấy hôm nay Bàng chủ bộ quản lý việc ăn uống đã đặt thêm món từ tiệm ăn Thẩm Ký để bổ sung, phòng khi hai đầu bếp còn lại không xoay xở kịp.
Vì vậy chỉ cần đến sớm một chút là vẫn có cơ hội ăn được món ngon!
Nhưng bây giờ thì muộn rồi! Đám sói đói ở học xá Đinh đã phóng qua hành lang từ sớm, chỉ còn để lại vài cái bóng mờ. Lâm Duy Minh xoa bụng đói lép kẹp, bi thương dâng trào.
Thôi vậy, về nhà bảo a nương nướng bánh cho ăn, còn hơn là uống cái canh gan dê gì đó!
Ai mà nghĩ ra nổi cái món ấy cơ chứ? Chỉ nghe thôi đã thấy khủng khiếp rồi.
Lâm Duy Minh đã hoàn toàn chẳng còn tâm trí nghe giảng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ chăm chú. Mà ngồi trước hắn, người huynh đệ tốt Mạnh Bác Viễn chẳng hiểu sao lại buồn ngủ đến mức mắt lờ đờ, mí mắt sụp xuống như đeo chì, cả người cứ lắc la lắc lư.
Bạn cùng bàn là Trình Thư Quân âm thầm đẩy đầu hắn ta lại chỗ cũ, nhưng Mạnh Bác Viễn lại gục xuống bàn.
Đúng lúc đó, Chu Bính ở đằng trước đột nhiên hét lớn: "Chính trị là để điều hòa!"
Lâm Duy Minh hốt hoảng lật sách, thì ra Chu Bính đã giảng đến mấy trang sau rồi, mình hoàn toàn không nghe thấy gì. May mà không phải chỉ mỗi mình hắn như thế, cả lớp đều rì rầm lật sách loạn xạ, cố gắng đọc theo: "Chính sách khoan dung thì dân sẽ lười nhác…"
Mạnh Bác Viễn tuy gần như ngủ gục, nhưng nghe xung quanh bắt đầu đọc, vẫn ngoan cường ngồi dậy, cầm sách lên, lơ mơ đọc theo: "Lười nhác thì phải lấy nghiêm trị để sửa…"
Chưa đọc xong thì "rầm" một tiếng, cả người hắn đổ gục xuống bàn.
Tiếng động lớn đến mức Chu Bính lập tức quay phắt lại, mặt bánh nướng lạnh toát, rút ngay cây roi mây bên hông lao tới. Trình Thư Quân vội đá Mạnh Bác Viễn một cái, hắn ta giật mình ngồi dậy, theo phản xạ tiếp tục đọc sách, quyển sách chắn mất nửa mặt, Chu Bính nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ hừ một tiếng nặng nề rồi quay lại tiếp tục giảng bài.
Trình Thư Quân lau mồ hôi lạnh, người nghe giảng đàng hoàng như hắn mới là người bị hù chết.
Nhưng chỉ được vài câu, Mạnh Bác Viễn lại bắt đầu nghiêng ngả, người đổ ngược về sau, ngồi đằng sau là Lâm Duy Minh phải cố nhịn cười mà đẩy hắn ta về phía trước, còn véo mạnh một cái:
"Mạnh Tứ! Này! Mau tỉnh! Ngươi bị trúng bùa ngủ à? Sao mà buồn ngủ đến thế, tối qua đi trộm gà nhà ai hả?"
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Lâm Duy Minh trố mắt nhìn, nghiêng người liếc thử, Mạnh Bác Viễn mắt vẫn mở he hé… nhưng rõ ràng đã ngủ say.
Thật khâm phục, ngồi mà ngủ được!
Hắn đành phải dùng tay đỡ lưng đối phương, không để hắn ngã ngửa ra sau.
Lúc sau, cuối cùng cũng giảng đến hết bài, Chu Bính liếc quanh một lượt những học trò uể oải rồi nói:
"Giảng nốt bài tập này là tan học. Nào, ai giải thích giúp ta đoạn 'Luận trị chính khoan nghiêm' này tách ra thế nào?"
Cả lớp lập tức cúi gằm mặt, ai nấy chuyên chú nhìn chằm chằm vào sách như thể trong sách nở hoa.
"Không ai trả lời? Vậy ta gọi tên! Trình Thư Quân, trò trả lời trước."
Trình Thư Quân giật mình đứng dậy, nhưng vừa đứng, ghế dài bên dưới liền mất cân bằng, Mạnh Bác Viễn cả người ngã lăn sang một bên, Lâm Duy Minh hoảng hốt vội túm áo kéo lại nhưng đã muộn, "rầm" một tiếng, người lẫn ghế đều lăn xuống đất.
Tiếng cười vang dội cả lớp. Mạnh Bác Viễn dụi mắt, ngơ ngác bò dậy, vừa tỉnh táo thì đối diện ngay với ánh mắt như phun lửa của Chu Bính:
"Oắt con! Ta dạy học hơn mười năm, chưa từng thấy học sinh nào như trò! Phạt chép hai mươi lần bài 'Luận trị chính khoan nghiêm'! Không chép xong thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!