Đây chẳng phải là một thị trường tiềm năng hay sao?
Phản ứng kia thật quá chân thực, khiến Diêu Như Ý không nhịn được bật cười.
Bản thân nàng cảm thấy ngon không tính, Diêu gia gia cũng cảm thấy ngon, xem ra trứng kho nước tương này đúng là làm không tệ. Điều đó cũng khiến nàng có thêm chút tự tin.
Chú thích: Trứng trà và trứng kho nước tương là một ạ, luộc trứng với trà xong sẽ đem kho với nước tương nên gọi cách nào cũng được.
Thấy gia gia ăn rất ngon lành, nàng liền đứng dậy quay lại bếp để nấu cơm. Nghĩ nghĩ một lúc, nàng thò đầu ra dỗ dành:
"A gia ngoan nhé, mai con kiếm được tiền sẽ mua thịt cho a gia ăn. Nhưng không mua thịt dê đâu, mình ăn thịt chiên giòn thơm lừng nha. Rẻ hơn mà, hì hì."
"Thật keo kiệt!" – Diêu Khải Chiêu hừ một tiếng, tiếp tục nhai bánh cùng với trứng.
Gió được nắng hong ấm áp thổi vù vù qua sân khiến mái tóc bạc rối tung của ông bay nhẹ. Ông bị ánh chiều tà rọi lên, hai mắt hơi híp lại, vẻ mặt thư thái, trông như một chú mèo già lười biếng vừa mới xù lông.
Diêu Như Ý nấu cơm xong, thấy bánh than trong bếp sắp cháy hết, liền vội ra ngoài tiếp thêm một miếng. Thấy ông đang thư thái như vậy, nàng liền nhóm lại bếp rồi trở về phòng lấy lược gỗ ra chải đầu cho ông.
Ông đã nằm liệt mấy ngày, tóc tai rối bù thành từng búi.
Tóc từng lọn được chải mượt, nàng tỉ mỉ vấn lại thành búi nhỏ rồi buộc bằng khăn vải. Đúng lúc ông vừa ăn xong bánh, mặt mày toàn vụn bánh mà ông không hề hay biết. Diêu Như Ý lại xách nước rửa mặt rửa tay cho ông, còn bôi ít sáp mỡ cừu lên trán, má, mũi và cằm, chấm mỗi nơi một ít, sau đó dùng tay tán đều khắp mặt, khiến ông cụ la oai oái.
"Láo quá! Cái con nhóc này, chẳng có tôn ti gì hết!"
"Rồi rồi, xong rồi mà." – Diêu Như Ý cười toe, còn phủi sạch đám vụn bánh trên áo ông, nghĩ thầm phải may cho ông một cái yếm đeo mới được.
"A gia phơi nắng tiếp nha, con đi nấu đồ ăn."
Giờ gia gia nàng chẳng khác gì một đứa trẻ, giận nhanh mà quên cũng nhanh. Vừa rồi còn tức, giờ thấy Diêu Như Ý siêng năng lại lập tức híp mắt khen ngợi:
"Ừ, đầu bếp mới nhà ngươi cũng khá đấy. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Rồi xong, nàng lại thành đầu bếp rồi.
"Có việc gì thì gọi con nha. Cái bô ở phía sau, nếu muốn đi vệ sinh ông nhớ vịn tường đi chậm thôi đó." – Dù là đầu bếp hay bảo mẫu cũng được, miễn là ông vui. Diêu Như Ý từ nhỏ được bà ngoại nuôi nấng, nên cũng có cảm giác thân thiết tự nhiên với gia gia luôn yêu thương cháu gái hết mực này.
Nàng nhún vai rồi quay lại bếp tiếp tục bận rộn.
Ban đầu tất nhiên không tránh khỏi luống cuống. Thật ra nàng cũng không phải cao thủ nấu nướng, tất cả các món nàng biết đều do bà ngoại dạy, toàn là món ăn gia đình đơn giản. Tính ra, nàng bị bệnh từ năm mười ba tuổi, sau khi phẫu thuật và hóa trị mới tạm bình phục thì đến lượt bà ngoại sức khỏe yếu đi, thường xuyên chóng mặt, thậm chí có lần ngất xỉu. Bác sĩ nói là lao lực nhiều năm, đốt sống cổ biến dạng chèn ép thần kinh khiến não thiếu máu.
Cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vì vậy, mấy năm đó, Diêu Như Ý đảm nhận tất cả việc nhà. Bà ngoại cũng bắt đầu dạy nàng cách nấu ăn, lấy hàng, tính sổ. Quán tạp hóa cũng bắt đầu giao cho nàng quản lý. Lúc đó, nàng còn ngây ngô, thậm chí vì sợ bệnh và lo lắng tương lai mà phản nghịch, bà càng dạy thì nàng càng bướng, thường xuyên bị mắng đến mức trốn vào phòng khóc.
Thật ra nàng cũng hiểu, bà ngoại sợ mình đi rồi nàng sẽ không tự lo được cho bản thân. Chính vì hiểu nên nàng càng sợ hơn. Khi ấy, nàng cũng từng giống nguyên chủ đời này, từng nghĩ nếu không còn người thân thì chẳng còn gì vương vấn, chi bằng cùng nhau rời đi.
Để chữa bệnh cho cô, bà ngoại đã bán cả căn nhà cũ nhưng mãi vẫn không bán quán tạp hóa. Nàng biết, bà thậm chí còn chẳng nghĩ đến mấy ông cậu, mà muốn trực tiếp để lại quán cho cô.
"Sau này con khỏi bệnh, trông coi quán nhỏ này cũng coi như còn đường sống."
Tiếc là, cuối cùng tôi vẫn thua căn bệnh ung thư.
Nhưng giờ thì chẳng còn gì đáng buồn nữa.
Bà nói đúng, nàng phải sống, cứ phải sống cho bằng được!
Có lẽ ông trời thấy đời trước thiếu nợ nàng, nên đời này mới cho nàng thay thế thân phận "Diêu Như Ý" này, hy vọng nàng có thể sống thật khỏe mạnh. Tuy nhìn nguyên chủ gầy yếu, nhưng thể chất thật ra rất tốt. Ngay cả khi bị ngộ độc khí than, vẫn có thể hồi phục nhanh chóng mà không cần y học hiện đại, cũng chỉ mười mấy ngày là đã tỉnh lại và hoạt động bình thường. So với cơ thể bệnh tật trước đây của nàng thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Vừa mắng mình đa cảm, nàng vừa ngẩng đầu nhìn trời. Trong ánh mắt mù mờ của gia gia, nàng bắt đầu lặng lẽ chuyển đồ như kiến tha mồi vậy, từ từ dời bếp than và nồi trứng kho nước tương ra dưới mái hiên trước cửa, rồi đẩy gia gia ra hành lang hóng gió, còn tìm một quyển sách cho ông giết thời gian. Sau đó, nàng mang một chiếc ghế con, một xấp giấy dầu, thở hồng hộc ngồi xuống bên cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!