Hắn đắc tội với nàng từ bao giờ?
Sáng sớm, trận tuyết rơi ròng rã hai ngày cuối cùng cũng tạnh.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng tuyết rơi như vùi lấp cả thế gian, dày đặc đến mức dường như có thể đếm rõ từng bông tuyết.
Lâm Văn An ngủ không được yên giấc.
Mỗi khi trời âm u mưa tuyết, vết thương từng bị đánh gãy ở chân lại nhức buốt đến tận xương tủy, giống như có người cầm dao cùn từ từ cạo lên xương vậy, tuy đau nhưng vẫn có thể chịu được.
Hắn đã quen nhịn đau nên không nói cho Tùng bá
- người đã cằn nhằn suốt đêm qua.
Hóa ra, hôm qua hắn không đến nhà họ Diêu đưa thuốc được là vì sau khi chia tay hắn, xe la đi được nửa đường thì người đánh xe mải mê ngắm tiểu nương tử xinh đẹp bán bánh hương hoa trên phố nên lơ là, đánh tay lái lệch, bánh xe va mạnh vào cột đá buộc ngựa bên đường, xe lật, hành lý cũng văng tung tóe.
May mắn Tùng Bá có chút võ công nên người không bị thương.
Người đánh xe thấy hành lý rơi vãi khắp nền tuyết, mấy cái rương bị vỡ, bên trong có không ít dược liệu quý bị hư hỏng quá nửa, bình rượu cũng vỡ tan tành, hoảng hốt bèn tháo dây cương con la, huýt sáo một tiếng, cả người lẫn la đều bỏ chạy.
Tùng bá tức muốn đuổi theo nhưng không thể bỏ mặc đống đồ đạc trên đất, đành vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa dọn dẹp đống đổ nát. Nuốt không trôi cục tức này, sau đó ông thuê thêm người và xe khác, thu dọn hành lý về nhà, còn kéo cả chiếc xe la đã bị lật về nữa.
Giờ đây, trong sân nhà không chỉ có một đống rương hành lý dính đầy bùn đất chưa tháo ra mà còn có cả một chiếc xe bị hỏng nằm ngang.
Tùng bá đã cằn nhằn suốt một đêm trong sân.
Khi dọn dẹp hành lý ông vừa lẩm bẩm vừa chửi: "Cái thằng khốn nạn, chim không đẻ trứng đ.í. t không có lỗ! Đừng để ta tóm được, không thì ta đấm ba phát cho quỳ xuống gọi cha ngay lập tức..."
Khi dọn giường, nghĩ lại, ông lại hối hận vò đầu: "Lúc đó sao ta không tóm cổ nó lại nhỉ! Đáng lẽ phải tóm nó đến gặp quan, bắt nó đền đến khuynh gia bại sản! Đáng lẽ phải thuê người đuổi theo!"
Đến khi ngủ, ông vẫn mơ màng nói mớ đầy tức tối: "Đồ khốn, đừng chạy! Ăn một quyền của ông đây..."
Khó khăn lắm Lâm Văn An mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, gần sáng lại bị tiếng chim hót ở nhà họ Du bên cạnh đánh thức. Con chim đó không hiểu sao cứ cất tiếng là chửi: "Đồ khốn nạn". Hắn cứ tưởng Tùng bá lại nói mớ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Du Thủ Chính hớn hở khen ngợi ở bức tường bên cạnh: "Bảo bối của cha! Mới sáng sớm đã hót rồi! Đúng là bảo bối mà! Chụt chụt!
Nào, chửi cha đi, chửi to hơn chút nữa..."
Lâm Văn An lặng lẽ rúc vào chăn, trở mình định ngủ tiếp nhưng lại nghe thấy tiếng ngâm thơ từ đâu vọng tới... Hắn vô thức lắng nghe một lúc, đứa trẻ kia ngâm chưa thuộc nên ngừng lại, nhưng trong lòng hắn lại tự tiếp lời ngâm nốt phần còn lại.
Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hắn nhắm mắt nhưng một lúc sau lại mở ra, cơn buồn ngủ vốn đã khó khăn lắm mới có được đã biến mất hoàn toàn.
Đã nhiều năm không trở lại, hắn quên mất rằng con hẻm này ồn ào hơn những nơi khác, nhưng dù sao giờ cũng là thời gian nghỉ đông của học sinh, nếu là ngày học chính thức, bên ngoài còn ồn ào hơn, huyên náo như một cái nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Tuy nhiên... hắn lại cảm thấy có chút vui mừng trong lòng, giống như được trở lại cõi nhân gian vậy.
Chống tay ngồi dậy, hắn ngẩn người một lúc rồi mới từ từ xuống giường mặc quần áo, rửa mặt.
Trong phòng rất ấm, hôm qua khi trở về, hệ thống sưởi trong nhà đã được thông, thậm chí trong kho củi còn có hàng chục viên than tổ ong. Ngay cả cái sân nhỏ thông với nhà họ Diêu cũng có dấu vết được nhổ cỏ, lợp ngói lại, thậm chí cả chậu hoa dây đỏ cũng được chuyển vào nơi có mái hiên để tránh tuyết.
Hôm qua, sau khi tiễn những người đến thăm dò tin tức, hắn cùng Tùng bá và các tiểu đồng quay về nhà, vừa nhìn đã phát hiện khắp nơi trong nhà đều có dấu vết được chăm sóc dọn dẹp.
Ngay cả Tùng bá cũng không ngừng cảm thán: "Nhà Diêu tiên sinh đơn bạc, cuộc sống khó khăn, ngay cả bản thân họ cũng khó lo chu toàn, vậy mà lại dọn dẹp nhà cửa của chúng ta sạch sẽ thế này, đến cả giấy dán cửa sổ cũng được thay mới. Lần sau phải tìm cơ hội cảm ơn họ thật chu đáo mới được."
Lâm Văn An biết, điều này không hẳn là do tiên sinh dặn dò. Dạo này thân thể tiên sinh yếu, thần trí lúc tỉnh lúc mê. Hôm qua ở nhà họ Diêu, người đông đúc ồn ào, hắn thấy rõ tiên sinh từ trạng thái tỉnh táo dần trở nên mơ hồ. Tuy tiên sinh vẫn nhận ra hắn, nhưng lại hồ đồ, nắm lấy ống tay áo hắn trong đám đông và nhẹ giọng nói:
"Minh Chỉ à, mẹ con bị ốm phải uống thuốc, cha con bận việc triều đình, Tùng bá một mình nuôi nấng muội muội con, không ai chăm sóc cho con được. Con đừng ngại, cứ đến nhà tiên sinh ăn ở, tiên sinh sẽ chăm lo cho con ba bữa mỗi ngày, đảm bảo con đi học không phải chịu đói."
Lâm Văn An sững sờ trong khoảnh khắc, bởi những lời này, hắn như được quay ngược thời gian về mười mấy năm trước, khi hắn còn là một đứa trẻ đang theo học ở nhà họ Diêu.
Với tình trạng và sức khỏe của tiên sinh hiện tại, suy đoán như lời tiên sinh nói hôm qua, người đã vất vả giúp đỡ chăm sóc nhà cửa của Lâm gia không phải là tiên sinh, mà là Như Ý mới đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!