Chương 29: Lâm Văn An (tiếp)

Qua bức tường là tiếng a gia  nàng kéo tay Lâm Văn An mà không ngừng trò chuyện, tha thiết hỏi han:

"Thân thể còn ổn không? Bảy năm ở Phủ Châu có thuận lợi không? Cha mẹ con, còn cả Nguyệt Nguyệt nữa, đều khỏe chứ? Tùng bá vẫn bình an chứ…"

Nghe vậy, Diêu Như Ý không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.

Vừa nãy lúc nàng dẫn Lâm Văn An vào nhà cũng thế. A gia đang nhíu chặt mày trừng mắt nhìn ba đứa Mạnh, Trình, Lâm viết văn, nhưng khi nghe nàng hỏi:

"Gia gia, người xem ai đến này?"

"Ai cơ?"

- Ông ngẩng lên, còn đang nghi hoặc, đến khi thấy rõ người đi sau lưng nàng là Lâm Văn An, ông kích động đến mức ném luôn gậy và thước kỷ luật lên bàn, chân tay như linh hoạt hẳn, dang tay chạy tới:

"Minh Chỉ! Văn An! Con đi lại được rồi? Tốt! Tốt lắm! Quá tốt rồi!"

Ông còn gọi ra tên chữ của Lâm Văn An một cách tự nhiên. Đến gần, ông liền từ đầu đến chân s* s**ng kiểm tra một lượt, vỗ vai cậu, đau lòng nói gầy quá, gầy quá…

Lâm Văn An chỉ lặng lẽ đứng đó, mặc a gia nàng làm gì thì làm, mặt mỉm cười, trong đáy mắt cũng như băng tan đầu xuân, chăm chú quan sát ông, như thể cũng đang xác nhận tình trạng sức khỏe của ông.

Cặp thầy trò xa cách đã lâu ấy, có lẽ dù cách xa nghìn dặm, nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm lo lắng cho nhau. Mãi đến giờ khắc này, hai người mới thật sự yên lòng.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Diêu Như Ý nảy sinh một nỗi buồn không tên, như thể bản thân bỗng trở nên dư thừa, cảm giác trống rỗng khó diễn tả.

Phải biết rằng, a gia nàng giờ đây ngay cả "Như Ý" là ai còn chẳng nhận ra rõ, thường xuyên hồ đồ hỏi nàng:

"Con không phải Như Ý, con tên gì vậy?"

Dù nàng đáp: "Con là Như Ý mà" ông cũng chỉ ngây ra một lúc, rồi lại hỏi:

"Như Ý đi đâu chơi rồi? Bao giờ mới về?"

Có khi ông còn lầm nàng thành đầu bếp trong nhà, chỉ gọi là "Tiểu nha đầu".

Thế mà giây tiếp theo, vừa gặp Lâm Văn An, ông bỗng như tỉnh táo lại, còn thân thiết vẫy nàng:

"Như Ý à, mau lại đây, gọi nhị thúc đi! Còn nhớ không? Khi Văn An rời kinh, con mới mười một tuổi. Bây giờ mấy năm không gặp, không nhớ cũng phải."

Nguyên chủ đúng là không nhớ, Diêu Như Ý rón rén bước tới, ngoan ngoãn cúi người hành lễ nhỏ nhẹ gọi một tiếng "Nhị thúc".

Nàng và Lâm Duy Minh ngang tuổi, mà Lâm Văn An lại là học trò thân thiết của ông, tình như cha con, gọi một tiếng "thúc" cũng là lẽ thường, tuy nói thật thì "nhị thúc" này trông còn quá trẻ tuổi.

Lâm Văn An có vẻ cũng thấy không tự nhiên, chỉ khách sáo gật đầu, trong mắt còn vương nét nghi ngờ và dò xét. Nhiều năm xa cách, trong trí nhớ của hắn, cháu gái của thầy là một đứa bé gái rất lầm lì cô độc. Khi đó, dù bị thầy thúc giục chào hỏi, con bé cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, mà chỉ cúi gằm đầu, cắn chặt môi, bướng bỉnh không hé răng.

Có khi còn cúi đầu bỏ chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa, không chịu ra gặp ai.

Người ta thường nói "ba tuổi biết già", tuy Lâm Văn An chưa từng thấy Như Ý hồi ba tuổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô nương trước mắt hoàn toàn khác với đứa trẻ quật cường lầm lặng trong trí nhớ, khiến hắn khó mà tin được đây là cùng một người.

Diêu gia gia  đã kéo Lâm Văn An ngồi xuống bên lò sưởi.

Lúc ấy, Diêu Như Ý mới mượn cớ lấy điểm tâm mà lặng lẽ rút lui, trốn vào tiệm.

Ngoài sân, Lâm Văn An từ từ vịn mép bàn mới ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là chiếc lò sưởi bằng sành nhỏ nhắn đặt trên bàn. Lò tròn trịa, thấp lùn, rất hợp để đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ. Trong lò là một cục than tổ ong nặn nhỏ và dẹt, có lỗ, lửa cháy âm ỉ, phủ lớp tro bên ngoài, tia lửa đỏ rực nhấp nháy ấm áp bên trong, không khói, không sặc.

Trên lò đặt một chiếc khay sành tròn, xung quanh bày đậu phộng, táo khô, hạt dẻ, óc chó, vài cây xúc xích nướng; giữa là một ấm đất có tay cầm to, trông béo mập, bên trong dường như đang đun chè hạnh nhân cho thêm hoa quế khô, hương thơm ngọt ngào, thoảng chút mùi sữa.

Bên tay thầy hắn có đặt một đĩa bánh hồng phủ đường, hai chiếc khăn tay để lau, cùng hai lọ muối dưa cũ đã trồng hành và tỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!