Lần đầu tiên tự tay nướng bánh, Nhu Ý chẳng có kinh nghiệm, đáy bánh và rìa bị cháy xém, hình thức thì xấu xí, nhưng hương thơm thì không hề kém: đặc biệt là khi mùi xúc xích hòa với phô mai hạnh nhân, thơm đến mức mấy con cún trong nhà cũng phải bật dậy! Nàng chia một miếng cho a gia, lại bẻ cho lũ chó vài mẩu nhỏ, nhưng không dám cho nhiều, sợ ăn mặn rồi rụng lông.
Định bụng nướng thêm mấy cái nữa, nàng cũng rút ra chút kinh nghiệm: vừa rồi lửa to quá nên đáy bị cháy; lúc nướng cũng cần dùng xẻng lật giữa chừng; khâu quét dầu ban đầu phải rộng tay hơn; lần sau trước khi cho nhân vào nên gắp sẵn một cục than ra để lửa nhỏ lại.
Hơn nữa, ngoài phô mai hạnh nhân, trong tiệm còn có tương đậu, tương ngọt, tương mè, tương mơ, thịt thì có thể đổi thành gà hay dê, vị sẽ phong phú hơn.
Nàng nhai một miếng, nhặt phần cháy bỏ đi, phần còn lại thơm lừng! Rìa bánh giòn thơm mùi lúa mạch và sữa, giữa mềm mại, phô mai hạnh nhân ngọt dịu thấm đều, xúc xích bên trong mặn đậm đà, lại có thêm mùi hạt dẻ và nấm, ngon tuyệt!
Nàng tự luyến thầm: "Mình đúng là thần bếp chuyển thế!".
Đang định nướng mẻ thứ hai thì ngoài ngõ vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết khiến Đại Hoàng ở cửa giật mình bật dậy, sủa vang không ngớt.
Chó lớn sủa, mấy con cún con cũng sủa theo, thêm mèo con bắt chước chó sủa, cả viện hỗn loạn.
Nhà mở tiệm nên cửa viện không đóng. Nhu Ý vừa ngoảnh đầu, liền thấy bóng dáng Mạnh Bác Viễn kêu thảm thiết như một làn khói lao qua cổng, phía sau là Mạnh viên ngoại tay cầm roi mây, vừa đuổi vừa quát tháo không ngừng.
Nàng tò mò, liền níu khung cửa, rướn cổ ngó ra. Nhưng không chỉ nàng, cả con ngõ lập tức lộ đầy đầu người: cửa sổ nhà ai nhà nấy đều mở toang. Bên nhà họ Du, Du thẩm tử cũng thò đầu ra ngó, phía trên là khuôn mặt dài gầy của Du thúc, trên đầu ông còn có mấy con chim đậu theo hóng chuyện, cũng vươn cổ ra xem náo nhiệt.
Du thẩm tử còn nháy mắt cười với nàng, Như Ý cười gượng đáp lại.
Trước đây nàng còn thắc mắc, một tiểu thư nhà quan như nàng nay buôn bán bày hàng, phơi mặt trước thiên hạ, sao hàng xóm không ai lời ra tiếng vào. Giờ thì hiểu rồi: ở cái ngõ này, nàng nào có gì lạ đâu! Nhà ai chẳng có chuyện nhà mình, ai chẳng có nỗi buồn riêng? Nàng chỉ là một kẻ bị hủy hôn đi bán tạp hóa, đáng gì để người ta buôn chuyện!
Thứ thiên hạ rảnh rỗi muốn xem, thì mỗi ngày đều có sẵn cả đống!
Vừa hóng một chút, phụ tử nhà họ Mạnh đã chạy vèo qua màn tuyết rơi. Không lâu sau, Mạnh Bác Viễn tới cuối hẻm cụt, không cam lòng chịu bị bắt, quay người né đòn, rồi lại quay đầu chạy ngược về.
Mạnh viên ngoại đuổi con đến thở như bò, bước chậm dần, cuối cùng phải vịn đầu gối th* d*c, chỉ tay vào thằng con đã leo tường sang nhà họ Lâm mà mắng:
"Nghịch tử! Có giỏi thì từ nay đừng về nhà nữa!"
Mạnh Bác Viễn mở cửa sổ nhà họ Lâm, ló đầu ra, ngẩng cổ đáp:
"Không về thì không về! Ai thèm!"
"Được! Ta xóa tên ngươi khỏi gia phả ngay! Từ nay ngươi không phải con ta!"
"Xóa thì xóa! Ai không xóa là cháu nội!"
Mạnh viên ngoại tức đến bật ngửa, cuối cùng được mấy tiểu nhị bên xưởng khắc gỗ kéo về. Vừa thấy ông vào nhà, cửa nhà họ Lâm liền mở ra. Mạnh Bác Viễn như trộm, quay lại gật đầu với Tiểu Thạch đang lén mở cửa sau, rồi lén lút chạy sang nhà họ Diêu.
Lúc này, hắn đã không còn bộ dạng ngang ngược khi cãi cha, mà là vẻ mặt uể oải, đầy đau đớn, hỏi Như Ý có tấm chăn nào không, muốn ở nhờ vài hôm.
Tất nhiên là có! Như Ý vốn đã chuẩn bị sẵn đủ thứ cho tiệm mình, một kiểu tạp hóa bán trú mà! Nàng còn nghĩ nếu sau này làm ăn khấm khá, sẽ hợp tác với Quốc Tử Giám cung cấp toàn bộ chăn màn cho học xá!
Mạnh Bác Viễn cúi đầu chào Diêu gia gia đang ăn pizza, rồi vào tiệm chọn chăn.
Quốc Tử Giám vẫn chưa tan học, Như Ý châm thêm vài ngọn đèn dầu trong tiệm, tiện miệng hỏi:
"Sao ngươi trốn về sớm thế? Không phải còn đang thi à?"
Mạnh Bác Viễn lấm lét nhìn Diêu gia gia trong viện, ngượng ngùng nói nhỏ:
"Ta sớm nộp giấy trắng rồi, đề lần này là do Chu Bỉnh, tên Chu mặt bánh ấy ra, hắn chẳng hỏi thơ phú hay thời văn, cứ thích ra đề khó lắt léo để khoe mình trọng thực học, rồi gợi ý cho phụ huynh nên mời thầy giỏi, thực ra là nhận hối lộ. Đề thi là: Bàn về lợi và hại của phương pháp thuế trà và quan điểm "chu cấp dân sinh" của Mạnh Tử. Ta vừa thấy là biết hắn cố tình làm khó người ta!"
Như Ý nghe tới Mạnh Tử, thuế trà, thì không hiểu gì, nhưng ông Diêu vừa gặm pizza vừa nghe rất rõ, liền cau mày mắng:
"Quản lý muối trà của triều đình mà đem ghép với tư tưởng giảm thuế của Mạnh Tử, đúng là lạc đề! Tên nào ra đề thế, tào lao!"
Mạnh Bác Viễn như vớ được phao cứu sinh, gật đầu lia lịa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!