Lang quân muốn mua gì ạ?
Tuyết rơi lả tả như những hạt muối rắc lên con đường lát đá giữa ngõ nhỏ một lớp mỏng mịn. Nhưng nếu tuyết cứ rơi cả đêm thế này, sáng hôm sau tỉnh dậy, chắc chắn sẽ thấy khắp nơi trắng xóa một màu, cảnh tượng tuyết phủ mênh mông.
Mạnh Khánh Nguyên che ô đi về phía cuối ngõ, nơi đang rộn ràng náo nhiệt, trong lòng còn cảm thấy nghi hoặc: lần trước được nghỉ phép về nhà, hắn còn nghe đệ tứ nhà mình thở dài nói Diêu tiểu nương tử thật đáng thương, ngày nào cũng phải dậy sớm đi bán trứng gà.
Mới mấy hôm thôi, mà nàng ấy đã mở tiệm rồi ư?
Mạnh Khánh Nguyên cảm thấy rất ngạc nhiên. Tuy rằng nhà hắn mới dọn đến ngõ này vào đầu xuân năm nay, chưa thân quen gì với nhà họ Diêu, tiểu nương tử kia lại càng chưa từng gặp mặt, cho nên so với kinh ngạc thì hắn lại thấy hiếu kỳ hơn.
Đi được nửa đường, mùi thơm theo gió càng lúc càng nồng nàn. Hắn cũng nhìn rõ được tình hình phía trước.
Quả nhiên là nhà họ Diêu bị người ta vây quanh. Cửa sân nhà họ đang mở, trên tường mới làm thêm một cửa sổ lớn, chống một tấm ván gỗ, bày đầy đủ loại hàng hóa. Nhìn qua cửa sổ vào trong, thấy thắp nhiều đèn dầu sáng rực, ánh sáng hắt lên những kệ hàng gọn gàng, chiếu rõ từng chiếc bát sứ thô, ấm đun bằng vỏ trúc, cả những gói thuốc được buộc bằng giấy da trâu cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Dưới cửa sổ đặt một chiếc lò.
Lò đất sét màu vàng, có hai bếp nấu, thân lò cao khoảng mười chín tấc, dài chừng hai mươi hai tấc, khá to. Trên hai bếp đều đặt khay nướng bằng sành có rãnh. Một khay có bảy rãnh tròn đều nhau.
Trên bàn cạnh đó đặt một lò than nhỏ, bên trên đang hâm nóng mấy cái bánh tròn có nhân bên trên, có cái đã bị cắt ra thành vài miếng, từ bánh tròn trịa nay biến thành bán nguyệt.
Phía sau lò là một tiểu nương tử mắt hạnh, tay cầm cọ mềm đầu dẹp, chấm dầu rồi nhanh nhẹn quét đều khay nướng. Đợi lát dầu nóng bốc khói, nàng rót phần nhân thịt sánh đặc trong bình trà miệng rộng vào từng rãnh trên khay.
Thịt vừa đổ xuống khay đã phát ra tiếng "xèo xèo", chẳng mấy chốc đáy bắt đầu vàng cháy. Tiểu nương tử động tác rất thuần thục, cầm nắm que tre đặt lên, rồi đổ thêm lớp thịt lên trên để che que tre đi, sau đó dùng xẻng gỗ nhỏ lật từng cây một cách mau lẹ.
Chẳng bao lâu, mấy cây xúc xích nướng đã vàng đều hai mặt, lớp vỏ ngoài cháy xém tạo thành một lớp giòn nhẹ. Nàng xúc hết ra, đặt từng cây vào chiếc nia nhỏ trên bàn vuông bên cạnh, ngẩng đầu lên cất giọng hỏi:
"Tiếp theo là ai vậy? Có ăn cay không? Có muốn phết sốt không?"
Giọng nàng lanh lảnh vang lên khiến đám học trò đang ch** n**c miếng phía trước đều tranh nhau đáp lời:
"Là ta! Ta muốn phết dầu thù du! Phết nhiều vào!"
"Ta không ăn cay, cho ta nhiều sốt ngọt một chút!"
"Ta chỉ cần vị thì là thôi…"
Trong chớp mắt đã bán hết bảy cây xúc xích, vài người trước quầy tản ra, người phía sau lại vội vàng chen lên phía trước, người thì muốn hai cây, người thì muốn bốn cây… Còn có một học trò mũm mĩm bưng cái mâm đến, vừa mở miệng đã nói: "Diêu nương tử, mấy cái bánh kia khỏi cắt nữa, đưa ta nguyên cả hộp đi! Ta đem về cho mấy huynh đệ cùng phòng ở học quán ăn chung!"
Mạnh Khánh Nguyên lúc này đã hiểu ra, ánh mắt lại nhìn lướt ra phía sau, nhận ra ông lão mặt vuông mặc dày như quả cầu bông, đang tựa vào ghế trúc ngủ gật chính là người quen.
Đó là Diêu học sĩ.
Vậy cô nương bán xúc xích trước mặt này, hẳn là cháu gái của Diêu học sĩ rồi.
Mạnh Khánh Nguyên lại càng thêm nghi hoặc.
Từ sau khi nhậm chức, phần lớn thời gian hắn đều ở trong nha môn. Những người như hắn, vừa mới thi đậu làm quan, lại không có bối cảnh gì, đều là gà con ngoan ngoãn chịu khổ: cấp trên sai việc, người già trong bộ cũng đùn đẩy việc cho, rồi còn các nha môn khác thì đá qua đá lại như bóng đá, lúc thì bảo việc này bên Học sĩ viện lo, lúc thì lại đùn qua chỗ khác không làm được. Gặp tân quan thì cứ cố tình gây khó dễ, một tờ công văn bị bắt bẻ câu chữ, có khi trả lại đến mười mấy hai chục lần.
Bận đến mức chẳng mấy khi về nhà đã thành chuyện thường. Phía sau Học sĩ viện có một phòng trực ban, chăn đệm và quần áo thay của hắn vẫn đặt ở đó suốt.
Cho nên ấn tượng của hắn về Diêu tiểu nương tử chỉ dừng lại ở mấy lời đồn đại.
Nào là sau khi từ hôn thì trở nên u uất, ít ra khỏi nhà… vân vân…
Nhưng… hắn lại lén liếc nhìn tiểu nương tử kia, học trò mập vừa mua một hộp bánh nhân lớn, nàng đang tươi cười bưng hộp đưa cho hắn, còn cảm ơn rành rọt. Khi nàng cười, má lúm hai bên thật ngọt ngào dễ thương, khiến học trò mập kia trong trời tuyết lạnh cũng đỏ bừng mặt, miệng không ngớt tán dương:
"Diêu tiểu nương tử, bánh này thật ngon! Sau nhớ làm thường xuyên nhé, ta sẽ lại ghé mua!"
Nàng liền đáp lại lanh lảnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!