Chương 25: Gà hấp khô (tiếp)

Gà là gà sống mua hôm qua, mới đông lạnh một ngày, thịt vẫn còn săn chắc. Không có máy xay thịt, nàng băm tay nên thịt vẫn còn lợn cợn hạt, làm xúc xích nhìn còn thấy rõ từng miếng vụn nhỏ, đúng là nguyên liệu thật! Như Ý hài lòng đặt sang một bên.

Nàng còn nhồi bột làm được cả mớ bánh hấp tròn tròn, chờ học sinh tan học, nàng định nướng ít bánh pizza bán thêm. Dùng bánh và trứng, nướng bằng bếp thường cũng ra pizza, cực kỳ đơn giản, tuyệt chiêu của bà ngoại nàng đó!

Hấp xong bánh bao, nàng xuống hầm lấy ít thịt xông khói, hành tía, thì phát hiện chỉ còn lại một con rưỡi gà. Như Ý dứt khoát lấy luôn, a gia bị dọa một trận như vậy, tối nay phải hấp gà bồi bổ mới được!

Dù sao ăn xong lại đi mua là được.

Nàng xát muối hạt, gừng lát và cốm rượu đều khắp con gà rồi cho lên hấp. Không cần thêm nước hay gia vị gì, cứ hấp khô như vậy. Hấp một canh giờ, dưới đáy sẽ đọng lại nước súp gà vàng óng, thịt thì đậm đà thơm ngào ngạt, ngon cực kỳ mà lại dễ làm.

Lúc hấp gà, Như Ý đặt nồi cơm ở tầng dưới, nước chỉ vừa ngập mặt gạo. Nước từ gà bên trên nhỏ xuống ngưng tụ lại, nhỏ tí tách vào cơm. Nấu kiểu này, hạt cơm bóng bẩy, hơi ngả vàng, thấm đẫm hương gà, không bị nhão mà lại rất ngon.

Canh lửa trông bếp, tai nàng vẫn nghe thấy gia gia đang làu bàu ngoài sân: "Sao mà lắm chó thế này! Lại còn lẫn cả mèo? Ối, tránh ra tránh ra, đừng kéo quần ta!"

Nghe vậy nàng bật cười, rồi lại nhớ lời Trần lang trung, không khỏi có chút buồn.

Đợi đến khi ông từ từ tỉnh hẳn, nhớ được nhiều chuyện hơn, không chừng sẽ phát hiện nàng không giống nguyên chủ. Nhưng cho dù có nguy cơ bị lộ, chỉ cần ông có thể khỏe lại, nàng vẫn cam tâm tình nguyện.

Khi bóng chiều dần rơi từ mái nhà xuống sân, mùi gà hấp cũng đã lan tỏa khắp tiểu viện. Đám cún con mèo con đã không nhịn nổi mà túm tụm trước cửa bếp, hai chân ngắn mập mạp bám lấy bậc cửa cao dựng để chống chuột, thân tròn vo vươn thẳng người dán lên một hàng.

Thấy Như Ý bưng gà ra, một hàng đuôi lông tròn béo mập vẫy vù vù như gió thổi.

Trước đó chúng còn định trèo vào, nhưng bị Đại Hoàng nằm ở cổng gầm nhẹ một tiếng, mấy đứa lập tức co cổ lại, rồi từ từ rút chân về.

Diêu Như Ý đặt đĩa gà hấp lên bàn lò được quấn kín bằng chăn bông.

"Gia gia, tới giờ ăn cơm rồi ạ!"

Diêu Khải Chiêu ngồi trên ghế lắc ở góc sân, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, vịn thành ghế đứng dậy một cách chậm rãi. Vừa rồi ông đã ngửi thấy mùi súp gà thơm nức mũi, bụng cũng réo ùng ục, chỉ là trong sân bỗng nhiên nhiều chó mèo như vậy, đứa nào đứa nấy đều lao đến đợi ăn, ông đâu thể mất thể diện mà tranh với chó được chứ?

Thành ra lại phải giữ sĩ diện.

Ông lững thững lại gần xem thử, vốn định bắt bẻ vài câu, nhưng vừa nhìn vào thau gốm, thấy da gà hấp đã vàng óng, từng miếng thịt thấm đẫm trong phần nước súp đặc sánh vàng óng ánh dưới đáy, mùi men rượu dịu nhẹ, gừng thơm, gà ngọt hoà quyện vào nhau thơm ngào ngạt khiến ông nghẹn lời, chỉ còn biết nuốt nước bọt ừng ực.

Diêu Như Ý xé ít thịt ức gà, chan thêm ít nước gà vào cơm trộn, đựng trong một cái thau lớn đặt ở cổng sân. Đám chó mèo con lập tức ùa lên, ăn đến nỗi mặt mũi dính đầy nước thịt.

Đại Hoàng vểnh tai lên, dù bị mùi thơm làm cho hít lấy hít để, vẫn nằm yên lặng chờ con ăn trước.

Dọn bát đũa xong, Diêu Như Ý múc cho ông một bát cơm đầy, rồi chan thêm một muôi nước gà đặc thơm từ đáy nồi, gắp thêm cái đùi gà béo ngậy và mấy miếng thịt ngon:

"A gia, ngài nếm thử xem ạ."

Diêu Khải Chiêu run run gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Thịt gà được hấp chín mềm, vừa vào miệng, mỡ thơm tràn ra, xương và thịt tách nhau ra nhẹ nhàng, cả gân cũng có độ mềm vừa phải. Cắn thêm một miếng nữa, vốn nghĩ hấp khô sẽ khô xác, ai ngờ lại mềm đến độ thịt bên trong cũng thấm đẫm súp gà đậm đà. Vừa ăn một miếng thịt, vừa xới một thìa cơm lớn, từng hạt cơm được bọc lớp mỡ bóng mịn bên ngoài, không ngấy mà lại ấm áp khiến dạ dày người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Diêu Như Ý gần như trông thấy rõ ông từ miếng đầu tiên liền ăn nhanh hơn hẳn, sau đó là cúi đầu ăn cơm thịt một cách chuyên tâm, thỉnh thoảng còn buột miệng khen đôi câu:

"Không tệ, ừm, không tệ!"

Tất nhiên rồi, bí quyết của món gà hấp khô nằm ở chữ "khô", hoàn toàn dựa vào mỡ trong thân gà và hơi nước từ men rượu để tạo ra nước súp, vị ngon ấy không phải món gà hầm thông thường có thể sánh được.

Đám cún con vừa chép miệng vừa l**m sạch lòng thau, bụng chúng phồng cả lên, lúc này cún mẹ mới đứng dậy, cúi đầu ăn nốt phần cháo thịt còn lại, quét sạch sành sanh.

Thấy vậy, Như Ý sợ nó ăn không đủ, lại múc thêm một muôi cơm, hai miếng thịt gà cho nó.

Bản thân nàng cũng ăn một bát lớn cơm chan nước gà, kèm một chiếc đùi gà to, no nê mỹ mãn. Giờ thì nàng chống cằm, nhìn ông vừa ợ vừa gắp miếng thịt có dính xương, ăn vô cùng chăm chú, đến cả vụn thịt dính trong kẽ xương cũng bị ông gặm sạch sẽ. Một hạt cơm dính trên cằm ông, theo từng nhịp nhai mà rung rung, trông tức cười không chịu được, nhưng ông chẳng hay biết gì, chỉ thấy ăn uống sung sướng vô cùng.

"Không sao cả, đời này của mình vốn là nhặt được, có thể sống thêm vài năm, nhìn thấy bao điều mới mẻ thế này, lại còn được những ngày tháng khỏe mạnh không bệnh tật, đã là quá đủ rồi."

Diêu Như Ý lặng lẽ tự nói với mình trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!