Chương 22: Khai trương

Trời vẫn còn mờ tối, vài bóng cây khẳng khiu đổ xiên xẹo xuống nền gạch lát đã phủ sương mỏng. Trong phòng trực của quân gác ở đầu hẻm, một chiếc đèn gió đang được treo lên. Ánh đèn lờ mờ, chập chờn lay động theo tiếng ngáy vang như vỡ chiêng của lão lính gác trong.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến tiết Đông Chí, trời sáng lại càng chậm hơn. Vào thời điểm này, đến con vẹt nhà họ Du

- kẻ hay chửi bới om sòm mỗi sáng cũng bị lạnh đến nỗi chẳng buồn thức dậy mắng người. Khắp nơi như bị sương mù nàngđặc lại, không khí càng thêm tĩnh lặng.

Duy chỉ có nơi đầu hẻm, đối diện tiệm may, cánh cửa Lâm tư tào đột nhiên vang lên tiếng cót két của bản lề chuyển động, phá tan cái tĩnh mịch như đông cứng của buổi sớm tinh mơ ấy.

Một bé trai mặt tròn trĩnh, đầu tóc dựng đứng, bọc kín mình trong bảy tám lớp áo bông, mũ lông che kín cả tai, ngồi chồm hổm ngay chỗ khuất gió ở bậc cửa. Nó ngáp mấy cái, khẽ hắng giọng, rồi theo lệ thường, cất giọng lanh lảnh:

"Than ôi!"

"…Vấn quân Tây du hà thời hoàn? Úy đồ… gì mà nham…" (Hỏi quân đi về phía tây bao giờ trở lại? Đường núi hiểm …)

Giọng đọc thơ từ ngoài tường của đứa trẻ càng lúc càng nhỏ, như một cái túi xì hết hơi, dần xẹp xuống.

"Hiểm trở."

Trong chăn, Diêu Như Ý lầu bầu một tiếng, mắt nhắm híp lại không tài nào mở ra nổi. Nàng lăn qua lăn lại trong ổ chăn ấm áp mềm mại, vừa ngáp vừa nghĩ: Bài 《Thục đạo nan》 này mà còn nghe vài lần nữa, nàng chắc thuộc làu luôn mất thôi.

Vùng vẫy một lúc, Như Ý khoác đại một cái áo choàng rồi ngồi dậy chải đầu.

Trong phòng ấm áp đến mức khiến người ta lười biếng. Trời lạnh rồi, trong nhà đã đốt tường sưởi, kiểu tường rỗng truyền nhiệt dân gian rất phổ biến từ thời Tống. Tường giữa hai gian nhà được xây rỗng, lót bên trong bằng ngói ống úp ngược nối liền nhau, tạo thành đường dẫn khói. Đầu đường khói nối thẳng với bếp lò trong bếp. Mùa hè dùng gạch bịt kín lại, mùa đông thì gỡ gạch ra. Khi nấu nướng, hơi nóng sẽ men theo đường ngói chảy khắp tường, sưởi ấm cả căn phòng.

Mỗi tối trước khi ngủ, Như Ý sẽ bỏ ba viên than tổ ong vào lò bếp, lấy vung sắt đậy kín miệng lò, rồi nàng và a gia có thể ngủ một đêm ấm áp, có lúc còn nóng đến khô cả họng. Trên bệ cửa sổ còn phải đặt một chiếc khăn lau hút nước, nếu không, hơi nước ngưng tụ trên cửa sẽ chảy theo khung xuống nhỏ tong tỏng.

Nàng búi tóc l*n đ*nh đầu, chải kiểu đồng tâm kế (búi tóc tròn như tâm đồng), bên trái cài một chiếc trâm bạc hai nhánh, bên phải gài một đóa hoa trà bằng nhung. Nàng còn cố ý chọn mặc chiếc áo váy bông chần màu đỏ sẫm có thêu họa tiết chim hỷ thước, trông rất vui mắt.

Xuyên qua đây đã lâu, tay nghề tự chải đầu búi tóc của nàng cũng ngày càng thuần thục!

Hôm nay là ngày khai trương tiệm tạp hóa nhỏ của nàng, lại trùng hợp đúng hôm trước tiết Đông Chí. Ngày này là do Du thẩm tử tìm đạo sĩ Viêm ở Tam Thanh Quán chọn giùm, ngày lành tháng tốt để khai trương, nên không thể lơ là, phải dậy sớm chuẩn bị mới được.

Khi thay đồ, khóe mắt nàng liếc thấy cửa sổ sạch bong, không chút mốc meo, liền khẽ mỉm cười mãn nguyện.

Mấy ngày trước, mấy hộ trong hẻm cùng góp tiền mời một người thợ dán giấy đến, thay toàn bộ cửa sổ bằng giấy dầu ba lớp chuyên dùng mùa đông. Như Ý còn nhớ lời dặn của a gia , nghĩ đến chuyện nhà họ Lâm có thể về kinh đúng dịp Đông Chí, nên đã bỏ thêm tiền để dán cửa sổ cho cả nhà họ luôn.

Nếu là mùa hè thì đa phần đều tự làm lấy cho tiết kiệm, nhưng mùa đông tuyết nhiều, gió to, phải lo giữ ấm, nếu dán không tốt thì lạnh run cả nhà, thế nên mới mời người có tay nghề đến.

Hôm ấy Như Ý dù bận bày hàng, tính toán sổ sách, nhưng vẫn tranh thủ ngó trộm xem ông thợ có chòm râu dê kia dán cửa sổ thế nào. Trước kia đọc sách thấy miêu tả "cửa giấy" nàng vẫn luôn nghi ngờ: Làm sao loại cửa ấy chịu nổi gió mưa? Trong phim còn toàn có người chỉ cần chấm chút nước miếng là chọc thủng được, thế thì nguy hiểm biết bao.

Giờ mới biết mình suy nghĩ quá nông cạn.

Thì ra dán cửa sổ cũng công phu lắm!

Cửa sổ dùng cho mùa đông phải có lớp nền là hai tầng giấy dâu bôi dầu nhúng sáp, sau đó quét ba lớp hồ trộn nhựa cây, giúp giấy cứng hơn, khó bị gió xé rách và tránh mối mọt. Tiếp theo là dán thêm hai lớp vải vụn trộn phèn chua, giữ nhiệt. Cuối cùng là phủ lên một lớp giấy dâu bôi dầu nhúng sáp, khi có tuyết rơi sẽ tự tan, không thấm nước.

Xong xuôi, dùng các thanh gỗ đóng khung ngang dọc ép chặt, lấy hồ quét từng khe hở để tránh gió lùa.

Một cái cửa nhìn mỏng tang mà bên trong lại được dán đến tám chín lớp. Đợi khô rồi, sờ vào vừa căng vừa mịn, cứng y như tấm bìa cứng ép đặc ở hiện đại, có lấy tay chọc cũng chọc không thủng được đâu.

Cửa sổ được làm mới, khung cửa lỏng lẻo cũng được sửa lại, mỗi sáng tỉnh dậy, ánh sáng lọt vào phòng trở nên sáng trong tinh khiết hơn, khiến Như Ý nhìn mà thấy lòng rộn rã phấn khởi, cảm giác vạn sự khởi đầu suôn sẻ.

Thu dọn đâu vào đấy, Như Ý không vội gọi a gia dậy, nàng bước nhẹ ra mở cửa phòng chứa đồ, căn phòng từng chất đầy đồ lặt vặt, nay đã thay da đổi thịt hoàn toàn.

Vừa bước vào, cả phòng tràn ngập mùi gỗ thông pha với dầu tùng. Dọc theo bức tường là những kệ hàng bằng gỗ thông vừa được sơn mới, bóng loáng. Sau khi tháo vách ngăn, hai gian phòng liền thành một cửa tiệm thoáng đãng, giữa các kệ để đủ không gian xoay người, đi lại rất tiện.

Đi qua dãy tủ hàng hai mặt bày đầy hàng hóa, sát cửa sổ là quầy hàng cao ngang người. Diêu Như Ý đi vào, mở cửa sổ kéo mới đóng xong, rút then gỗ ra, kéo một cái, tấm gỗ liền trượt ra ngoài theo rãnh trơn được quét dầu, sau đó lại cắm chốt gỗ vào, quầy bán hàng phía cửa sổ liền được dựng lên vững chắc. Nàng lần lượt bày lên đó những món ăn vặt và đồ chơi nho nhỏ mà tụi trẻ con thích.

Ý tưởng khéo léo này là do chính Chu Cử Mộc nghĩ ra. Nhờ có tấm gỗ này, nàng không cần chiếm thêm diện tích trong cửa tiệm, buổi tối cũng có thể dễ dàng thu tấm gỗ lại, cài then cửa sổ là xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!