Ôi, ngôi nhà nghèo khổ, và cả nàng cũng nghèo nốt.
Trình nương tử ghé sát người nói nhỏ với Diêu Như Ý:
"Cuối tháng Chạp năm ngoái ta đặt ghế dài ở nhà hắn, kết cấu chặt chẽ, giá cả cũng rất hợp lý. Muội cứ xem thử đi, ưng ý thì đặt, nếu không thì ta với muội đi tìm nhà khác."
Diêu Như Ý gật đầu, vừa bước vào tiệm mộc thì thấy hắn đang ngồi xổm gõ gỗ, bèn bước lên hỏi giá làm tủ. Chu Cử Mộc toàn thân phủ đầy mùn cưa, đứng dậy xoa tay, ấp úng mãi không nói nên lời.
Vợ hắn là Hà Hương thì lanh lợi hơn nhiều. Vừa nghe ý của Như Ý liền đứng dậy khỏi ghế dựa, lau tay vào tạp dề, mời ngồi rồi ân cần sai Chu Cử Mộc vào nhà pha trà. Nghe Như Ý nói xong, Hà Hương liền cười nói:
"Nếu tiểu nương tử tiện, ngày mai ta với trượng phu sẽ đến tận nơi đo đạc kích thước cho chuẩn, đến lúc đó sẽ báo giá cụ thể. Nếu không ưng ý cũng không sao, một xu bạc cũng không thu của ngài. Cô nương thấy thế nào?"
Thế thì còn gì bằng, không thì có nói cũng nói không rõ, vẽ sơ đồ thì lại sợ thiếu sót chỗ này chỗ kia.
Diêu Như Ý liền đồng ý, hẹn sáng mai đến đo.
Ra khỏi tiệm mộc, trên đường gặp lại Du thẩm tử, Vưu tẩu tử cùng con gái, vừa mua xong kim chỉ vải vóc, cả nhóm lại quay sang khu bán gia cầm trứng gà. Mới vào đã nghe tiếng gà bay vịt chạy, mùi tanh nồng khắp nơi. Những người bán hàng đa phần là dân quê ven thành, vai vắt khăn, tay cầm dây cỏ cột chân gia cầm, miệng rao ầm trời.
Vưu tẩu tử tinh mắt, chỉ vào một người đàn ông mặt đen sì, nói:
"Đó chẳng phải Hồng Thập Bát sao? Năm ngoái ta mua gà mái già của hắn, đáng tin lắm, gà nuôi béo tốt, hầm canh nổi lên lớp mỡ vàng ươm, thơm lắm."
Mọi người liền kéo đến xem. Trong giỏ trúc của Hồng Thập Bát chất đầy trứng gà vỏ xanh, quả nào cũng tròn căng. Phía sau còn có bảy tám cái lồng tre, gà vịt sống chen chúc kêu loạn.
Diêu Như Ý bước lên hỏi giá, mấy thẩm tẩu tử cũng phụ nhìn và mặc cả. Cuối cùng, họ thỏa thuận cứ mỗi ba ngày Hồng Thập Bát sẽ đến Quốc Tử Giám giao trứng một lần, mỗi lần giao bốn trăm quả, tổng giá còn rẻ hơn các cửa hàng nhỏ trong thành đến hai thành.
Sau này dùng trứng của Hồng Thập Bát, trứng trà ba văn tiền một quả, vốn chỉ chưa tới một văn. Diêu Như Ý âm thầm tính toán không ngừng.
Sau đó, cả nhóm lại đi tìm Lưu bà tử bán táo giác, Vương nương tử làm ruột heo khô, hỏi thăm tình hình giá cả, Như Ý cũng nắm được đại khái. Họ hẹn cách liên lạc, sau này cần hàng chỉ cần để lại lời nhắn tại quán trà của ông Trương ngoài cửa Chu Tước. Quán này sát bên hào thành, mấy người bán rong hay tới nghỉ chân, quen cả với chưởng quầy lẫn tiểu nhị, để lại lời nhắn là đảm bảo biết ngay.
Còn có người bán chổi sọt, giấy dâu lửa nhóm, bô tiểu chậu rửa, gãi lưng, dầu bôi tóc nước hoa phấn son, chiếu cỏ len tơ khăn lụa vải gói... Diêu Như Ý cũng lần lượt tìm được nguồn hàng chất lượng, hỏi kỹ giá cả.
Thêm mấy hôm bán đồ ăn nữa, tích góp được chút vốn, đợi làm xong tủ kệ là có thể nhập hàng hàng loạt.
Đi cả buổi theo chân Như Ý, cuối cùng mấy người thẩm tẩu tử cũng hiểu ra tính toán của nàng, chợt tỉnh ngộ:
"Ra là muội định mở tiệm tạp hóa ở hẻm nhỏ? Ý tưởng này hay đấy!"
"Thật là chuyện tốt!" – Vưu tẩu tử vỗ tay.
"Đỡ phải chạy tận hai dặm để mua cái kim."
Du thẩm tử vừa nhai bánh dầu vừa nói:
"Đúng vậy, có cả gạo dầu tương giấm, chúng ta tiện hơn nhiều!"
Trình nương tử và Ngân Châu tẩu tử cũng vội chen vào:
"Còn phải có lược, gương đồng, hoa cài đầu mới nhất nữa nhé!"
Hai cô bé Mạt Lị và Tiểu Tùng thì nhảy cẫng lên hô:
"Như Ý tỷ! Còn phải có búp bê lụa, kẹo hồ lô, kẹo mận nữa!"
Người nói một câu, người chen một lời, cả nhóm hào hứng thảo luận xem nên nhập gì về tiệm, còn mong đợi hơn cả Diêu Như Ý.
Như Ý cũng ghi nhớ từng món mọi người nói, những thứ hàng xóm muốn mua vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch của nàng, toàn là đồ thường thấy ở tiệm tạp hóa, nhập hàng không khó.
Đến khi dạo xong, trời đã gần hoàng hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!