Một căn nhà tồi tàn mà cũng vay đến hơn một ngàn một trăm bốn mươi quan tiền!
Cánh cửa vốn đã cũ nát bị đập đến rung lắc trời long đất lở, bản lề ọp ẹp rung bần bật rơi đầy bụi, còn hòa thượng đòi nợ kia chưa phá được cửa nhà họ Diêu, thì đã làm cho mấy nhà khác trong hẻm phải bật mở cửa sổ, nhô đầu ra xem náo nhiệt.
Ngay cả cậu bé đang đứng ngoài cửa lẩm nhẩm "Than ôi" từ sáng sớm nãy giờ cũng trố mắt ngó qua.
Nhà họ Diêu vốn đã tiếng xấu đầy mình, Diêu Như Ý vội vàng bước tới gỡ then cửa:
"Đây đây, ra liền đây!"
Mở cửa ra, nàng thoáng sững người.
Không phải kẻ đòi nợ hung hăng nào cả, mà chỉ thấy đứng đó là một tiểu hòa thượng mười hai, mười ba tuổi, đầu trọc lóc, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, thân hình tròn vo như cái bánh, mặc áo lam xám được giặt kỹ càng.
Có lẽ không ngờ nàng lại mở cửa nhanh thế, tiểu hòa thượng kia bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã nhào vào trong.
May mà cậu bé nhanh chóng giữ được thăng bằng, lập tức đứng thẳng dậy, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị trên gương mặt trẻ con chưa dứt sữa, khụ nhẹ một tiếng, rút từ trong ngực ra một xấp sổ dày cộp đầy chữ.
Diêu Như Ý vừa trông thấy chồng giấy đó, liền tưởng nhà họ Diêu nợ ngập đầu, mắt trợn tròn lên suýt rơi ra ngoài.
Tiểu hòa thượng ra vẻ như lão luyện lắm, đưa tay quẹt lên miệng, mở sổ ra, trịnh trọng đọc to:
"Khụ khụ, Diêu Đàn Việt, tiểu hòa thượng là đại đệ tử dưới trướng giám viện khố phòng chùa Hưng Quốc. Sư phụ ta có nói! Nhà ngươi đã chậm trả tiền lãi ba tháng liền, chùa ta đã rộng lượng gia hạn nhiều lần, nếu hôm nay lại trì hoãn nữa, sẽ đem bản sao khế ước nhà ngươi nộp lên nha môn để quan sai đến niêm phong nhà trừ nợ. Nhà ngươi còn chờ gì, mau trả tiền đi!"
Cái lời đòi nợ này... thật là cứng ngắc…Diêu Như Ý liếc mắt nhìn sang con hẻm, bao ánh mắt hiếu kỳ đang hướng về phía nàng, nàng lập tức cao giọng phân trần:
"Ta vốn muốn trả, nào có ý thoái thác?"
Tiểu hòa thượng ngẩn ra một chút, không ngờ con nợ lại nói chuyện dễ nghe như vậy, vội cúi đầu tra sổ, nói: "Xin chờ một chút."
Lật vài trang nữa, chú ta mới tìm được đoạn phù hợp, lại tiếp tục đọc:
"A di đà Phật, đáng ra nên như vậy. Hôm nay cần hoàn trả cả gốc lẫn lãi ba mươi lăm quan tám trăm hai mươi sáu văn, một văn cũng không được thiếu."
Diêu Như Ý dở khóc dở cười: "Tiểu sư phụ, vào trong nói chuyện đi."
Nàng né người ra mời vào.
Tiểu hòa thượng gãi đầu nói một tiếng "phiền toái rồi", rồi cũng lạch bạch bước vào.
Vừa vào nhà, cậu ta lập tức liếc quanh bốn phía, thấy nhà trống huơ trống hoác, trên bàn chỉ có cháo loãng và dưa muối, trong phòng còn phảng phất mùi thuốc, lại nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt vì bệnh của Diêu Như Ý, trong mắt liền hiện lên vẻ bất ngờ, đồng cảm, rồi dần chuyển thành hối hận.
Gương mặt tròn vo như bánh bao viết rõ ràng: "Tiểu hòa thượng đâu có ngờ một nhà quan lại lại khốn cùng đến thế này…"
Diêu Như Ý suýt nữa phì cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy người ta đòi nợ mà có bộ dạng thế này.
Nàng mời tiểu hòa thượng ngồi xuống, rót cho ly trà nhạt, rồi hỏi: "Tiểu sư phụ pháp hiệu là gì?"
"Tiểu hòa thượng là Vô Bạn." (tên của tiểu hòa thượng là , âm Hán Việt là Vô Bạn, có nghĩa là vô bờ bến)
Tiểu hòa thượng nghiêm trang đặt sổ lên bàn, ưỡn ngực, tự hào nói: "Sư phụ đặt tên theo Kinh Đàn: 'Tâm lượng quảng đại, vô hữu biên phán'."
Thấy Diêu Như Ý ngơ ngác, liền giải thích thêm: "Nghĩa là: không bờ không bến, Phật pháp vô biên."
Nhìn đôi mắt bé tẹo kia lóe lên vẻ kiêu ngạo, Diêu Như Ý đành gượng gạo phụ họa: "Thật là một cái tên hay."
Vô Bạn mới vừa lòng gật gù.
Người này nguyên chủ chưa từng gặp qua… Diêu Như Ý thử lục lại ký ức tàn dư của thân xác này, nhưng không thấy ai giống vị tiểu hòa thượng này. Ký ức của nguyên chủ rời rạc, hầu như chẳng biết chuyện gì, đến cả lý do vì sao nợ nần chồng chất cũng không rõ, chỉ biết tự mình sống trong thế giới đóng kín mà ông nội che chắn cho nàng ta khỏi mọi giông tố ngoài kia. Bởi thế, chỉ cần một lời xỉa xói, một trận ốm đau, cũng khiến nàng ta cảm thấy trời sập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!