Quan trọng nhất vẫn là kiếm thật nhiều tiền! Diêu Như Ý nghiêm túc gật đầu thật mạnh trong lòng.
Khung cửa bị đập rung rung lên, khiến Diêu Như Ý đang bưng đĩa cũng giật mình run tay một cái.
Nàng nhận ra người này, hôm trước hắn và hai người bạn học đã mua sáu quả trứng trà còn lại của nàng, cũng chính là người đầu tiên cúi người giúp nàng dời bếp lò.
Không ngờ lại là con trai của Trình nương tử.
Diêu Như Ý vẫn còn kinh ngạc nghĩ: Trình nương tử trông trẻ như vậy, mà đã có một đứa con trai lớn như thế rồi!
Quả nhiên người xưa kết hôn rất sớm.
Một lúc sau, cửa cuối cùng cũng mở ra. Trình nương tử thắt chiếc tạp dề vải xanh, hai tay còn dính đầy bột mì, hiển nhiên vừa từ bếp vội chạy ra mở cửa:
"Là Như Ý đấy à! Vừa rồi là con trai ta, A Quân. Hắn tưởng là tiểu tử nhà đối diện sang tìm hắn học bài đấy! Quần áo chưa chỉnh tề, làm muội sợ rồi phải không?"
"Không có! Không sao đâu, muội không thấy gì hết."
- Diêu Như Ý vội vàng xua tay. Chẳng phải chỉ là vừa tắm xong chưa sấy tóc, chân đi dép lê sao? Có gì mà sợ!
Diêu Như Ý không có chút kiến thức lịch sử nào, chẳng hề để tâm, lập tức giơ đĩa lên, đi thẳng vào vấn đề:
"Tẩu tẩu, ta vừa chiên chút thịt, mang đến cho tẩu nếm thử, tiện thể muốn hỏi, quanh đây có chỗ nào làm gốm và đồ gỗ tay nghề tốt, giá cả phải chăng không? Ta muốn đặt làm hai cái bếp lò và một số tủ kệ."
"Ôi chao, món thịt chiên này thơm quá! Mới có hai hôm mà tay nghề của muội đã lên vùn vụt! Muội quả thật rất có quyết tâm gánh vác việc gia đình, tẩu thật sự mừng thay cho muội."
- Trình nương tử cười đến nỗi khóe mắt nhăn lại, tay nhận lấy đĩa sứ vừa khen Như Ý, vừa nhanh chóng giúp nàng nghĩ cách:
"Muội nói gốm à, ta biết có lò gốm nhà họ Hàn ở ngoài cổng thành, hơi xa một chút nhưng giá rất rẻ. Còn thợ mộc… hiện giờ có tiệm mộc họ Dương rất có tiếng, hai đồ đệ của ông ấy cũng đã ra riêng mở tiệm ở ngoại thành. Ngoại thành còn có một người họ Chu làm đồ mộc cũng không tệ. Ngày mai đúng dịp mười lăm, bên ngoài thành có chợ lớn, nếu muội muốn đi, tẩu cũng định đi dạo chợ, ta cùng đi nhé?"
Đi chợ! Vừa hay có thể tìm nguồn hàng cho tiệm tạp hóa! Diêu Như Ý mừng rỡ:
"Cảm ơn tẩu nhiều lắm! Ta bây giờ vẫn hơi sợ ra ngoài một mình, có tẩu đi cùng ta thật sự rất vui!"
Thật ra là vì không biết đường.
Trình nương tử không để tâm, khoát tay:
"Ta cũng đang định mua thêm kim chỉ và dầu đèn. Hàng ở ngoại thành rẻ hơn nhiều. Nhớ nhé, mai muội mặc đồ dễ đi lại, mình đi xe đường dài, nếu mua nhiều thì bỏ ít tiền thuê người vác về, đỡ phải tự đẩy xe mệt."
"Ta nhớ rồi, mai ta sẽ đến đúng giờ."
- Diêu Như Ý cảm ơn rối rít rồi cáo từ, mới vừa quay người đã bị Trình nương tử kéo lại:
"Khoan đã, ta cũng vừa làm ít bánh đường đỏ, để ta cắt cho muội một ít mang về. Muội đừng đi đâu, đứng đây chờ ta nhé."
Sao có thể đến biếu quà mà còn mang quà về? Diêu Như Ý vội vàng từ chối. Trình nương tử bèn nghiêm mặt, bảo nếu còn từ chối nữa thì giận thật, sau này đừng qua lại gì nữa.
Diêu Như Ý chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ trước cửa.
Trong lúc đợi, suy nghĩ của nàng lại không tự chủ mà xoay quanh chuyện nhập hàng:
Ở hiện đại, hàng trong tiệm tạp hóa đại khái chia thành các loại như thực phẩm, đồ uống, đồ học tập, và đồ dùng hằng ngày. Hàng hóa đa dạng, phải có nhiều nhà phân phối, nhà cung cấp và nhà sản xuất để kết nối.
Trước đây bà ngoại có rất nhiều số điện thoại của các nhà phân phối, ghi kín cả một quyển sổ. Bà thường gọi điện đặt hàng trước, chỗ xa thì người ta gửi hàng qua đường bưu điện, chỗ gần thì xe tải mang đến tận nhà.
Ngày xưa, cứ cách vài ba hôm bà lại đạp xe ba bánh đi hơn mười cây số ra bến xe lấy hàng, vì cả thị trấn chỉ có một điểm nhận chuyển phát hàng, đặt tại bến xe.
Đến thời Tống, chuyện nguồn hàng, Diêu Như Ý cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!