Chương 15: Quy hoạch nhỏ

Nửa gương mặt thiếu niên trắng trẻo thò ra từ khe cửa, dáng người cao ráo, tóc còn ướt. 

Diêu Như Ý đứng bên bếp, không nhịn được lại ăn thêm hai miếng thịt, mắt lim dim, vừa nhai vừa đung đưa đầu đầy thích thú.

Nàng giỏi quá đi mất! Đời trước đời trước nữa chắc chắn nàng là một thần bếp!

Món thịt ba chỉ chiên giòn này vốn dĩ không khó, đặc biệt là khi dùng nồi sắt lớn để chiên thì hương vị lại càng tuyệt vời.

Trước khi dùng, nồi sắt cần được làm nóng và tráng qua dầu, dùng lâu ngày sẽ trở nên "dưỡng nồi", lúc nấu gần như chẳng khác gì nồi chống dính. Kiếp trước, nhà Diêu Như Ý dùng chính là nồi sắt rèn tay của thợ rèn trong thôn, có vân búa đều tăm tắp, truyền nhiệt ổn định, giữ nhiệt tốt, bà ngoại dùng hơn mười năm chỉ vá lại có hai lần, vẫn cực kỳ bền.

Nồi sắt thời Tống đã là loại đáy tròn, hình dáng khác đôi chút so với sau này: thân sâu thành rộng, hơi giống nồi cơm điện có vành, đặt khớp vào bếp lò vừa khít. Một nồi dùng được nhiều việc: chiên xào nấu hấp đều tiện. Dưới đáy nấu cơm, phía trên đặt hai xửng hấp thì hấp bánh bao, canh rau; còn viền ngoài rộng chừng một gang tay thì có thể chiên bánh nướng, nướng bánh bao. Tuyệt nhất là, nồi còn có ba rãnh lõm ở đáy, có thể kê lên lò đất hoặc giá sắt, mang ra sân nấu lẩu cũng chẳng thành vấn đề.

Lần đầu thấy thiết kế đó, nàng đã thấy quá thông minh! Giờ mới dùng có hai ngày đã quen tay, nàng cảm thấy dùng cũng chẳng kém gì nồi sắt hiện đại.

Chỉ là hơi nặng tí thôi, còn lại đều ổn.

Bếp củi lửa mạnh, nấu ra món gì cũng mang hương vị đặc biệt mà bếp gas hay bếp điện khó sánh. Có lẽ là do hương thơm của than củi hòa quyện vào thức ăn?

Nghe nói nhà giàu thời này nấu từng món còn chọn củi gỗ khác nhau: nấu thịt cừu hay hầm xương thì dùng gỗ thông vì mùi thơm át được mùi tanh; nướng vịt cá thì dùng gỗ vải, gỗ táo, gỗ nhãn thơm ngọt tự nhiên; nấu cơm thì trộn thêm vỏ trấu, cơm sẽ dẻo và thơm hơn.

Còn nàng, đương nhiên chọn loại nào rẻ nhất!

Huống chi, trong hẻm gần Quốc Tử Giám, các nhà dùng than tổ ong là chính, nhà nàng cũng vậy. Hai hôm nay đi ra đi vào, nàng còn thấy ngoài cửa mỗi nhà đều có đống tro than đã dùng. Loại này còn có thể bán lại cho người ve chai, họ mang về trộn với phân gia súc để làm phân bón. Không lãng phí chút nào.

Ở Biện Kinh, ba trăm sáu mươi nghề, dù bẩn thỉu mấy cũng có người làm. Diêu Như Ý từng đọc sách viết rằng thời Tống buôn bán phát đạt, nhưng đa phần chỉ nói đến việc phá bỏ chế độ chợ huyện, có chợ sớm chợ đêm này kia. Đến khi thật sự sống trong thời đại này, dù là một triều Tống thiếu chuẩn xác của sách vở, nàng vẫn nhìn thấy sự phồn vinh thực sự của Đại Tống qua từng chi tiết nhỏ như thế.

Vừa nghĩ ngợi, Diêu Như Ý vừa chia thịt chiên giòn ra ba đĩa: một đĩa lớn để nhà mình ăn, một đĩa vừa mang biếu Trình nương tử – người đã từng giúp nàng mặc cả, dẫn nàng đi mua đồ rẻ, mời nàng ăn chè hạnh nhân, lại còn dịu dàng động viên nàng sống tốt. Nàng vẫn luôn ghi nhớ những điều đó.

Dù giờ nàng không còn là nguyên chủ, nhưng nghĩ theo lẽ thường, nếu nguyên chủ từng nghe được những lời dịu dàng ấy, hẳn trái tim vốn bị lời đồn và định kiến xé rách kia cũng được an ủi phần nào?

Diêu Như Ý thở dài, nhìn đĩa thịt, lại tự khích lệ mình.

Nàng sẽ sống thật tốt, sống cho cả phần của nguyên chủ.

Món thịt ba chỉ này là nàng dùng chính tiền mình kiếm ra để mua nguyên liệu, lại tự tay nấu, đem đi cảm ơn là thích hợp nhất.

Đĩa cuối cùng chỉ có năm miếng, nàng mang ra góc sân, đổ thêm vào bát cháo thịt đã để sẵn cho cún mẹ và cún con, tuy không biết bọn chúng còn về nữa không.

Nhưng vừa mở cửa sau, nàng đã thấy bát cháo bị ăn sạch, còn dính vài sợi lông cún. Xem ra bọn chúng vẫn quanh quẩn đâu đây!

Nàng mừng rỡ, đổ thêm thịt vào bát, rồi nhảy chân sáo vào nhà dọn bát đũa, gọi lớn: "Gia gia, ăn cơm thôi!"

Ngoài thịt chiên giòn, nàng còn nấu nồi cháo rau xanh. Tuy cháo bị khê do quên khuấy đáy nồi, nhưng ăn kèm thịt lại thấy vừa miệng, không hề ngấy.

Diêu Khải Chiêu chống gậy đẩy cửa ra, ngửi mùi thịt lan tỏa khắp sân, ngạc nhiên nói: "Đầu bếp nhỏ nhà ta nay lại làm được món mới hả? Thịt lợn mà làm thơm thế này, cũng khá đấy."

Lại gọi nàng là đầu bếp rồi.

Nhưng Diêu Như Ý nghe vậy thì nhẹ cả lòng.

"Con thấy người ta làm ngoài chợ nên học lỏm về làm thử thôi ạ. Nhìn có vẻ được phải không?"

- Nàng đặt đĩa thịt lên, vừa nói vừa bối rối đưa ra nồi cháo đã khê:

"Chỉ là cháo bị khê nhẹ, may mà không cháy lắm. Gia gia chịu khó ăn tạm nhé."

Diêu Khải Chiêu nhìn nồi cháo ngả vàng, có mùi khét nhẹ, bất ngờ bật cười: "Tay nghề chưa chín hả? Tháng sau trừ tiền công nhé."

Diêu Như Ý đưa đũa cho ông, múc cháo, giả vờ không phục: "Thế mai con đi mua sách nấu ăn về học, bảo đảm làm thêm mấy món mới cho ngài. Đến lúc đó thì ngài phải tăng tiền tiêu công cho con đó nha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!