Vào miệng trước giòn, sau mềm, cuối cùng tan chảy.
Hai căn phòng chứa đồ này chắc đã mấy năm không được dọn dẹp, bên trong nào là bàn ghế gãy chân, chén bát sứt mẻ chồng chất, hũ dưa muối mốc meo đặt cạnh rèm cửa mối mọt, chất đống lung tung như núi, đến mức người ta bước vào cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Diêu Như Ý liền kéo hết đám đồ mục nát vô dụng ấy ra, chất một đống lên xe kéo, nhưng vẫn chưa thể vứt bừa. Trong ký ức của nguyên chủ, ở Biện Kinh này cũng thực hiện phân loại rác! Mỗi nhà không được tự tiện đổ rác ra ngoài, triều Tống có luật lệ rõ ràng: chất thải không được vứt bừa, nếu bị tố cáo sẽ bị đánh bảy mươi trượng, có thể mất nửa cái mạng!
Khu Quốc Tử Giám này, rác thải sinh hoạt đều phải chờ người tuần tra phố xá của nha môn đến thu gom theo ngày: các ngày lẻ sẽ thu phân, nước tiểu, cành lá khô, còn cơm thừa canh cặn thì được thu theo giờ mỗi ngày và sẽ được chở ra ngoại ô bán với giá rẻ cho các hộ nuôi heo.
Những thứ như gỗ mục, đồ sành sứ vỡ mà Diêu Như Ý dọn ra, thật ra không tính là chất thải sinh hoạt mà thuộc dạng phế phẩm, tức là rác tái chế, được thu vào các ngày chẵn. Hôm nay đúng là ngày chẵn, cứ đợi trời sập tối, chú ý tiếng rao "thu phế phẩm đây, phế phẩm đây…" vang lên trên phố là được.
Còn mấy hũ dưa muối mốc meo bốc mùi, nàng đổ hết vào thùng chứa chất bẩn. Mùi quá nồng, nếu rửa trong nhà chắc sẽ ám cả mấy ngày không tan, nên nàng bịt khăn lên mũi miệng, xách nước ra rãnh thoát nước trước cửa để cọ rửa.
Ngoài trời có gió xuyên hành lang thổi tới nhưng nàng vẫn bị mùi đó hun cho cổ họng lộn tùng phèo, nôn khan không ngớt. Dù vậy, hũ gốm này tuy bốc mùi nhưng còn lành lặn, vứt thì phí quá, rửa sạch rồi dùng trồng hành lá hay tỏi cũng hợp lý.
Buổi chiều, khi học trò còn chưa tan học, hẻm nhỏ yên tĩnh hẳn. Đây cũng là thời gian tốt để các nàng các bác trong phố kéo ghế ra cửa vừa khâu vá vừa tán chuyện.
Tiếng Diêu Như Ý kiên trì nôn khan cọ rửa mấy hũ dưa hỏng rất nhanh đã khiến mấy thẩm tử đang tụ tập ở tiệm may nhà họ Trình gần đó chú ý.
Nhà họ Trình ở đầu hẻm gần chốt gác, nhà họ Diêu thì nằm ở cuối hẻm sát tường Quốc Tử Giám, khoảng cách cũng khá xa, bình thường chẳng nghe rõ nhau. Thế nhưng, dáng vẻ Diêu Như Ý bị mùi dưa muối hun cho nước mắt nước mũi đầm đìa kia đã khiến một thẩm béo phá lên cười:
"Cháu gái của lão Diêu đúng là được nuôi nấng kỹ quá, rửa có mấy cái hũ dưa muối mà cũng nôn đến vậy."
Trình nương tử vừa vá áo khoác cho con vừa bênh:
"Du thẩm tử vừa từ Lạc Dương về nên không biết, Như Ý bây giờ giỏi lắm đó. Mấy bữa nay là muội ấy lo hết ba bữa cơm cho gia gia, còn dám ra chợ bán trứng trà với mì đó. Cả hẻm đều ngửi thấy mùi thơm. Mì thì không nói, nhưng trứng trà thì đúng là ngon. A Quân nhà ta vừa ăn thử hôm qua, ngon lắm, không hiểu sao muội ấy lại làm được ngon như vậy."
Du thẩm tử còn chưa kịp đáp, một người khác bế hai đứa bé tóc tết hai bên chen vào:
"Thật à? Hôm nay ta cũng ngửi thấy mùi, thơm thật đấy. Nhưng nhà ta cũng từng luộc trứng trà, bé con Mạt Lị nhà ta cứ bảo là khô, chỉ ăn phần trắng, còn lòng đỏ thì không thèm đụng vì dễ nghẹn. Đúng không, Mạt Lị?" (Mạt Lị là hoa nhài)
Mạt Lị mới bốn tuổi, người gầy gò, đầu to mà cổ thì bé xíu, trông cứ như đầu sắp lật ngửa ra đằng sau. Nàng bé ngồi bên cạnh tiểu Tùng
- cháu gái của Lưu chủ bộ, hai đứa cùng chơi búp bê lụa trong tay, tết tóc cho búp bê, thay quần áo may từ mảnh vải vụn. Nghe nương mình hỏi, nàng bé liền gật đầu.
"Khô, không ăn."
Vưu thẩm tử bất lực mà cũng đầy thương yêu xoa lên mái tóc vàng mỏng của con gái, nhìn sang gương mặt trắng trẻo, mũm mĩm của tiểu Tùng mà càng thêm lo lắng:
"Nuôi tiểu Tùng nhàn lắm, ăn gì cũng được. Còn con bé nhà ta thì cái gì cũng không thích ăn, càng nuôi càng gầy, ta lo chết mất."
Lưu Ngân Châu đang ngồi khâu đế giày, cắn đứt sợi chỉ rồi góp lời: "Bỏ đói mấy bữa là được thôi."
Trình nương tử cũng gật đầu:
"Không sao đâu, trẻ con bé nào chẳng vậy. Con ta hồi bé, đưa đồ ăn lên miệng còn không hé miệng, mặt thì nhăn nhó y như ta định đầu độc nó vậy. Nhịn đói mấy bữa là không dám kén ăn nữa."
Nhưng Vưu thẩm tử lại thở dài: "Các tỷ không biết đâu, bé con nhà ta cứng đầu trời sinh. Ta chẳng biết đã bỏ đói bé bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn không ăn. Đói đến mức người lảo đảo, ngã cả xuống bậc thềm mà cũng không chịu ăn thêm một miếng."
"Vậy mà cũng chịu được à?" Du thẩm tử cười khì khì, đưa bàn tay mập mạp xoa búi tóc nhỏ của Mạt Lị:
"Có khí phách! Giỏi lắm! Mạt Lị nhà chúng ta sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ!"
Mạt Lị biết được khen, cũng ngửa đầu cười, mắt cong cong.
Tiểu Tùng vừa móc từ túi nhỏ ra một viên kẹo nhét vào miệng, má phồng cả lên, nghe thấy thế thì cuống lên:
"Thẩm thẩm, con cũng có tiền đồ mà!"
"Đúng đúng đúng, con cũng có tiền đồ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!