Nàng ngồi xổm đối diện với mấy cục bông
Diêu Như Ý cứ đứng yên như vậy một lúc, cố gắng lắng tai nghe nhưng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Trong lòng nàng lại dấy lên chút can đảm, rón rén bước từng bước về phía phát ra âm thanh ban nãy, chỗ đó chính là sân nhỏ đầy cỏ dại rậm rạp nàng vừa đi qua.
Lúc đi ngang qua giếng trời, nàng tiện tay nhặt lấy một phiến đá xanh lớn đè trên nắp giếng.
Hai tay ôm hòn đá nặng trĩu, cảm giác trong lòng cũng vững dạ hơn đôi chút.
Chắc không phải người đâu. Nàng thầm nghĩ. Cái sân con bé xíu ấy chẳng có nổi một cây cột, ngoài cỏ mọc cao ra thì chẳng có chỗ nào để người trốn. Nếu ban nãy thực sự có người nấp trong đó, chắc chắn nàng đã nhìn thấy rồi.
Có khi là động vật nhỏ gì đó? Chuột? Thằn lằn? Đừng nói là chồn nha? Nàng hơi sợ chồn, nhưng chỗ như Biện Kinh phồn hoa thế này, làm gì có chồn hoang? Hà Nam có chồn không nhỉ? Diêu Như Ý vừa nghĩ vẩn vơ vừa cẩn thận tiến lại gần.
Nàng nấp sau khung cửa, chỉ thò nửa cái mặt ra nhìn lén.
Gió thổi qua mớ cỏ dại cao quá đầu gối, tạo nên từng làn sóng gợn lăn tăn trước mắt nàng.
Bỗng nhiên, nàng dường như thấy hai cái tai tam giác lông xù run run trong đám cỏ. Rồi ngay sau đó, một bụi cỏ khác cũng lộ ra hai cái tai giống hệt, còn không cùng màu lông nữa. Một cái đầu cún tròn trịa, lông trắng pha vàng, lén lén lút lút chui ra, đôi mắt to đen láy ướt át đang tò mò nhìn nàng.
Ngay sau đó, một cái mặt cún đen thui cũng ló ra, còn bé thứ ba màu nâu cam thì nhút nhát nấp giữa hai bé kia, nhìn kỹ thì ra là… một bé mèo con!
Ba cục bông chắc còn chưa dứt sữa, nhỏ xíu xiu, nên khi nãy nấp trong đám cỏ rậm mới không bị nàng phát hiện.
Diêu Như Ý không dám cử động, cũng chẳng dám phát ra tiếng, sợ hù chúng bỏ chạy.
Mấy bé con thấy nàng đứng bất động như tượng, dần dần cũng yên tâm, bắt đầu chạy nhảy loạng choạng chơi đùa trong đám cỏ, chẳng mấy chốc đã lăn lộn thành một cục lông lớn. Cỏ vụn dính đầy người, chúng cắn đuôi nhau, nhào vô đè nhau, miệng thì phát ra mấy tiếng "gâu gâu" nho nhỏ non nớt.
Diêu Như Ý nhìn mà mặt mày dịu lại, nhẹ nhàng đặt phiến đá xuống nền gạch.
Nàng ngồi xổm xuống, đối diện với mấy cục bông.
Tuy đám nhóc ấy bẩn thỉu, đầu tóc lông lá rối bù, nhưng bé nào cũng béo tròn mũm mĩm, lông xù lên từng cục như tép tỏi, chắc chắn được mẹ nuôi tốt, sữa dồi dào nên mới béo tốt như vậy. Chỉ có bé mèo con kia là gầy hơn chút, không chừng vì sinh ra yếu ớt bị mèo mẹ bỏ rơi, rồi được cún mẹ tha về nuôi luôn?
bé mèo nhỏ này chân ngắn, người cũng ngắn, chạy có vài bước là ngã, nhưng đã học được cách sủa "gâu gâu", vẫy đuôi và thè lưỡi như mấy anh cún con rồi.
Diêu Như Ý nghe thấy lúc nó đùa giỡn với đám anh em, bé mèo há miệng "gâu" một tiếng, không nhịn được bật cười.
Nàng còn đang đoán thì bỗng sau góc tường vang lên tiếng động, một cái đầu cún to tướng màu vàng nhô ra từ bụi đất sát chân tường, ngậm theo một con chuột béo thoi thóp.
Cún mẹ định chui vào, nhưng vừa ngửi thấy mùi lạ liền khựng lại, rồi ngay lập tức, ánh mắt hung hãn liền quét thẳng đến nàng.
Diêu Như Ý đứng phắt dậy.
Cún mẹ về rồi! Lại còn là loại hung tợn nữa!
"Ta chưa có làm gì đâu."
- Nàng rụt cổ, lí nhí phân trần.
Cún mẹ hình như nhìn ra nàng chỉ là một con người yếu ớt, tay chân gầy nhẳng chẳng có gì đe dọa, nên chỉ gầm gừ trong họng rồi lách hẳn vào trong. Lúc này nàng mới thấy, thì ra nó không phải từ đất chui ra, mà là dưới chân tường có mấy viên gạch rơi lỏng, bị đào thành một cái lỗ chó vừa vặn.
Ba đứa nhóc vừa thấy mẹ về liền không thèm để ý đến vị khách không mời mà tới là Diêu Như Ý nữa, lập tức vẫy đuôi chạy lại, chui rúc dưới bụng cún mẹ đòi bú.
Cùng lúc ấy, trong bụi cỏ lại nhảy ra thêm một bé cún con màu lạ hình như là kiểu "bốn mắt bọc vàng", hồi nãy bé núp trong cỏ nên chưa thấy, thông minh phết.
Thì ra là gia đình năm miệng ăn.
Nhà họ Lâm không ai ở, lại bị cả nhà cún chiếm làm ổ mất rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!