Chương 12: Tới nhà họ Lâm

Đoán chừng cũng giống như nàng, chỉ là nhân vật qua đường nho nhỏ trong sách

Tiếng chuông buổi sáng dần tan, ngay sau đó, tiếng đọc sách vang vang từ Quốc Tử Giám cũng theo ngõ nhỏ truyền ra. Nhà họ Diêu ở gần, học trò đang học bài gì nghe rất rõ ràng.

Diêu Khải Chiêu uống thuốc xong, đêm ngủ rất say, hoàn toàn không biết sáng sớm Ngũ thị đã đến. Lúc này đã rửa mặt chỉnh tề, đang ngồi ở hiên trước trên chiếc chiếu mây đọc thư. Đọc được một lúc, ông lại không nhịn được vểnh tai lắng nghe tiếng đọc bài bên ngoài tường, nhíu mày bảo:

"Con nghe đi, con nghe đi! Đọc cứ như rã rời hết hơi, chẳng có chút khí lực nào cả! Học trò Quốc Tử Giám bây giờ đúng là năm sau không bằng năm trước, đến tụng kinh cũng còn chuyên tâm hơn bọn họ!"

Diêu Như Ý đang rửa chén bên giếng, nghe xong suýt bật cười. Câu này sao giống hệt mấy thầy nàng thời hiện đại hay nói: "Các em là lứa tệ nhất mà cô từng dạy" thế không biết!

Nàng rửa xong một chậu lớn, úp xuống rổ tre cho ráo nước, rồi vào bếp nấu hai bát mì chay. Trên mì rải vài cọng rau xanh, nhỏ vài giọt dầu thơm, chan thêm một muôi dưa cải muối chua, thanh đạm nhưng cũng ngon miệng.

Diêu Khải Chiêu đặt thư qua một bên, ông không kén ăn, bưng bát mì lên húp sột soạt.

"A gia, hôm qua con hứa rồi đó, đợi con kiếm được tiền là mua thịt cho ngài ăn."

- Diêu Như Ý hào sảng vỗ lên chiếc túi đeo căng phồng, cộng cả mấy chục văn hôm qua, trừ chi phí, hai ngày này nàng đã kiếm gần nửa quan rồi. Một cân thịt ba chỉ chỉ khoảng ba mươi mấy văn, mua nổi!

Diêu Khải Chiêu nheo mắt nhìn dáng vẻ hớn hở, ngẩng cao đầu của nàng, lòng cũng vui theo nhưng ngoài miệng vẫn dùng gậy gõ nhẹ nàng mấy cái:

"Người ngoài không biết lại tưởng con kiếm được năm trăm quan ấy chứ! Nhìn đằng sau xem, có cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi đó! Phải biết "tài không để lộ", mau thu bớt kiêu ngạo đi!"

"Ở trước mặt a gia thì sợ gì chứ? Vui là phải vui chứ còn gì nữa!"

- Diêu Như Ý nắm dây túi vải, cười híp mắt thành hai vầng trăng khuyết. Bà ngoại nàng thường nói, đàn ông có thể lừa gạt nàng, tiền thì không. Nàng kiếm được tiền, có thể sống vững trong thế giới trong sách này, tại sao lại không vui?

"Được được được."

- Diêu Khải Chiêu lại cúi đầu đọc thư, vẻ mặt nghiêm túc.

Diêu Như Ý chu môi với bóng lưng ông, nàng thích cảm giác vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng muốn vui vẻ!

Nàng vừa hát khe khẽ vừa vào phòng đếm tiền đi chợ hôm nay, còn lại thì giấu vào khe giường trong phòng mình. Nàng cũng thèm thịt rồi, hôm nay nhất định phải chiêu đãi bản thân một bữa thịt ba chỉ chiên giòn thơm lừng!

Kiếp trước, trước khi nàng bị bệnh, thời gian hạnh phúc nhất là sau buổi học chiều cấp hai. Trường tan vắng lặng, ngoại nàng sẽ kéo cửa cuốn xuống một nửa, rồi bật bóng đèn tròn cũ trong tiệm, ánh sáng vàng nhạt bao phủ khắp nơi, không ai làm phiền.

Nàng kéo một chiếc ghế vào bếp, phụ ngoại rửa rau vo gạo. Ngoài phòng khách, cái tivi cũ người ta cho vang lên mấy chương trình dưỡng sinh nhạt nhẽo, mười phút chiếu thì ba mươi phút quảng cáo.

Ngoại vừa chiên thịt ba chỉ, vừa kể mấy câu chuyện ma vớ vẩn do bà bịa ra.

Nàng thì sợ đến mức vừa muốn ăn vừa run lẩy bẩy, cuối cùng chỉ biết vừa khóc vừa ăn.

Ngoại lại chỉ nàng mà cười ha ha.

Diêu Như Ý buộc túi tiền vào trong thắt lưng, ra ngoài thì thấy Diêu Khải Chiêu đã đọc xong thư, lập tức ngoắc tay gọi nàng lại:

"Như Ý, lại đây. Trong thư nói, Văn An chắc khoảng đông chí sẽ tới kinh. Vậy thì con tranh thủ hôm nay đến nhà họ Lâm xem thử đi, nếu có chỗ nào hư hỏng thì ta còn kịp sửa sang giúp nó."

Phải rồi, còn chuyện này nữa, nàng bận rộn quá quên mất! Diêu Như Ý vội cười gượng nhận lời:

"Ngài đưa con chìa khóa đi, con đi xem liền. Xem xong rồi đi mua thịt. Con khóa cửa lại, ngài nhớ ở nhà đọc sách thôi đó, đừng chạy lung tung."

Nàng thật ra chẳng quan tâm cái vị hàng xóm chưa từng gặp mặt kia có về hay không. Trước đây do gia gia hay nhắc đến, nên nàng cũng từng cố nhớ lại, chắc không sai đâu, trong tiểu thuyết hình như không có nhân vật nào tên Lâm Văn An.

Đoán chừng cũng giống như nàng, chỉ là nhân vật qua đường nho nhỏ trong sách.

Nhưng Diêu Khải Chiêu lại xem trọng, nàng coi như làm ông yên lòng.

"Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần con dặn dò?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!