"Ngươi chỉ cần nói xem có ăn hay không?"
Hồi nhỏ, Mạnh Bá Viễn cũng từng buồn bã vì sự thiên vị của cha, nhưng giờ đã quen rồi, lúc này hắn chẳng hốt hoảng cũng chẳng tủi thân, chỉ bĩu môi. Hắn biết thừa tính cha mình, trận đòn này kiểu gì cũng không tránh khỏi, chỉ không ngờ nó lại tới nhanh vậy.
Dây mây quất vù vù, quất thẳng lên lưng hắn, đau đến nỗi mặt hắn từ trắng chuyển sang tái xanh, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, sống lưng thẳng tắp, không kêu một tiếng.
Trời dần tối, Mạnh phu nhân – Quan thị, sau khi cùng hai nàng dâu nhà người làm đi dạo chợ đêm mua được mớ vải mới, vui vẻ ôm về nhà. Vừa bước vào cửa thì đã nghe tiếng ầm ĩ ngoài sân. Bà vội nhét đống vải vào tay người khác, xách váy chạy ra xem.
Vừa thấy con trai ruột lại bị đánh đến rách da chảy máu, bà giận điên người. Một bước xông lên chắn trước mặt, quát:
"Muốn đánh thì đánh cả tôi luôn đi! Đánh chết mẫu tử tôi là ông hài lòng rồi chứ gì! Con nó vừa về nhà, chưa hỏi han rõ ràng gì đã đánh đập mắng mỏ, ông để nó nói một câu đi đã chứ!"
"Chẳng lẽ Chu tiên sinh còn oan cho nó chắc? Nó vô dụng, học dốt còn không chịu siêng năng. Bỏ bao nhiêu tâm huyết, tiền bạc cho nó đi học, thế mà trên lớp còn dám ngủ gật! Còn bị thầy mắng đến tận nhà! Thể diện tôi bị nó giẫm nát rồi!"
Quan thị là người Thục Châu, tính tình nóng nảy, nghe thế thì lông mày dựng đứng, đứng bật dậy cãi:
"Tối qua nó học tới tận sáng mới ngủ, sáng nay lấy đâu ra tinh thần mà học với chả hành? Vả lại, người ta vẫn nói "ba mươi mới vào Quốc Tử Giám, năm mươi mới thi tiến sĩ". Trong Quốc Tử Giám còn có người năm mươi tám tuổi vẫn đi học kìa! Tứ lang mới tí tuổi, ông gấp cái gì? Hay sợ sống không nổi tới lúc nó thi đỗ?"
"Không siêng lúc trẻ, chẳng lẽ đợi tới năm mươi mới siêng? Cũng là do bà chiều hư nó!"
Cha Mạnh cứng miệng, nhưng mắt cứ lấm lét nhìn nét mặt vợ. Thấy bà càng lúc càng tức, ông cũng dần nói nhỏ lại, dây mây cũng từ từ thu về sau lưng.
"Ông nói vớ vẩn cái gì đấy! Dạy con là việc của riêng tôi à? Tôi sinh con cho nhà họ Mạnh ông, giờ lại là lỗi của tôi à? Được thôi! Nếu ông không cần nó thì cho nó mang họ Quan! Mai tôi đưa nó về Thục Châu, để nó phụng dưỡng cha tôi cũng coi như là hiếu đạo!"
"Bà… bà vô lý!"
"Hừ! Ông mới vô lý! Hồi trẻ ông đi học chẳng ra gì, có được mảnh bằng nào đâu? Giờ còn bày đặt dạy con! Nói hay thì giờ ông cũng đi thi đi! Mới bốn mươi mấy tuổi, thi vẫn kịp mà! Mai tôi chuẩn bị hai lượng bạc đi tìm Lưu chủ sự, xem có thể cho ông vào học không! Để coi ông làm cha mà có giỏi hơn Tứ lang nhà tôi không!"
Mạnh Bá Viễn quỳ dưới đất cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn, thực ra đang nhịn cười muốn trẹo miệng. Hắn cắn tay mới không cười phá lên.
A nương uy vũ!
Quan thị càng nói càng giận, càng chửi càng hăng, chống nạnh chỉ vào mặt cha Mạnh mà mắng tơi bời. Cha Mạnh không đỡ nổi, lau mặt bị bà mắng cho ướt nhẹp, định bỏ chạy thì bị bà túm tai kéo ra sân sau.
Mạnh Bá Viễn lắng tai nghe mãi, đến khi cha mình bị mắng chạy xa, nghe không rõ nữa, hắn mới ôm bụng thở dài nhìn trời:
A nương lo mắng cha quá quên mất mình rồi! Đói quá trời luôn. May mà hồi nãy còn ăn hai quả trứng trà.
Hắn bật dậy, rón rén thò đầu ra nhìn quanh. Thấy cha đi đâu mất, xưởng khắc gỗ phía trước cũng không có người qua lại, yên tĩnh như tờ. Nhưng gian nhà tây còn sáng đèn, trong đó có thầy thợ khắc chữ – Dịch lão sư phụ đang ngồi cặm cụi chạm khắc trên tấm ván tùng.
Bên cạnh còn đồ đệ nhỏ của ông tầm mười bốn mười lăm tuổi phụ việc. Thấy Mạnh Bá Viễn lén lút ló đầu ra, hắn ta nháy mắt cười trộm, rồi xoay người che tầm mắt sư phụ, đưa tay sau lưng ra hiệu cho hắn chạy đi.
"A Dực, cảm ơn nha!"
- Mạnh Bá Viễn cười toe, chắp tay cảm tạ, rồi co giò chuồn lẹ.
Mạnh Bá Viễn tâm hồn rộng rãi, trốn về phòng cái là ngủ thẳng cẳng. Lúc mơ mơ màng màng còn nghĩ: giờ mà có bát mì thịt dê nóng hổi thơm lừng ăn rồi ngủ tiếp thì tuyệt biết mấy…
Ngủ một mạch tới tận sáng, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi trúc. Mở cửa sổ ra, thấy Lâm Duy Minh đang nhảy nhót vẫy tay ngoài tường, gào như khỉ.
Hắn vội mặc quần áo, rửa mặt qua loa, xách hộp sách, nhét bánh nướng mẹ nướng cùng mấy đồng bạc mẹ dúi vào tay, còn không quên xoa đầu cún đen giữ cửa tên Bạch Tuế nhà mình rồi khen vài câu:
"Ngoan lắm, chó ngoan!" - Rồi vội vã chạy đi gặp Lâm Duy Minh.
"Sao hôm nay tới sớm vậy?"
- Mạnh Bá Viễn ngạc nhiên. Bình thường toàn là hắn tới nhà gọi Lâm Duy Minh dậy.
"Hôm qua ta thề là phải chăm chỉ học hành!" – Lâm Duy Minh vẻ mặt nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!