Chương 1: Than ôi!

Mùa thu năm Bảo Nguyên thứ tám, trong con hẻm nhỏ cạnh cổng sau Quốc Tử Giám.

Trống canh năm vừa dứt, trời còn chưa sáng hẳn, trong hẻm đã vang lên tiếng học sinh nhà ai đó đọc sách lớn tiếng:

"Than ôi! Nguy thay cao thay! Đường Thục khó đi, còn khó hơn lên trời xanh!"

"Con tằm từ… từ… từ gì nữa nhỉ?"

- Giọng kia ngắc ngứ một chút, rồi lại gào lên từ đầu: "Than ôi!" (Bài thơ Thục Đạo Nan – Lý Bạch)

Diêu Như Ý bị tiếng "than ôi" đánh thức, dụi mắt ngồi dậy.

Trên xà nhà thấp treo mấy giỏ tre đựng rau củ khô, cửa sổ tre đan dán giấy thô đã mốc loang lổ. Trong căn phòng nhỏ, từ giường đất, bàn gỗ, tủ thấp đến ngọn đèn dầu, đâu đâu cũng cũ kỹ loang lổ, mang theo vẻ túng thiếu eo hẹp.

Diêu Như Ý nhìn căn phòng cổ xưa mộc mạc trước mặt, dù đã xuyên không được mười mấy ngày, mỗi sáng tỉnh dậy cô vẫn ngẩn người một lúc.

Lúc mới đến, cô hoảng loạn chưa kịp định thần, thân thể này còn bị ngộ độc khí than, cả ngày mơ màng buồn nôn. Cô cứ đờ đẫn, thỉnh thoảng có một phụ nữ trung niên quấn khăn vải xanh vừa càu nhàu vừa bưng thuốc đưa cơm cho cô. Cô thì hoa mắt ù tai, tay chân mềm nhũn, vài ngày đầu chỉ biết mặc người xoay trở. Dọa cho bà ấy phải kéo một lão lang trung đeo hòm thuốc đến chữa gấp, vừa bốc thuốc vừa châm cứu, bận rộn cả đêm.

Diêu Như Ý bị châm đến phát khóc, tiếng khóc nấc nghẹn làm cô cảm nhận được rõ ràng cơn đau thực sự, cũng là lúc cô chấp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên không sau khi c.h.ế.t.

Cũng khó trách cô tiếp thu chậm như vậy, bởi lần này cô xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết. Ngày hôm ấy, cô vừa phẫu thuật xong, đau đớn trằn trọc mãi không ngủ được, bèn tiện tay mở một cuốn truyện sủng ngọt tên là 《Quán Mì NhỏỞ  Biện Kinh》 để giết thời gian, đọc đến giữa chừng thì bất ngờ thấy một cái tên quen quen, không nhịn được đã để lại bình luận: "Trùng tên với người cháu gái làm nổ tung cả bếp kia, có duyên ghê!"

Tiếc là chưa kịp đọc nốt ngoại truyện thì vài hôm sau cô đã qua đời vì biến chứng sau phẫu thuật và suy gan cấp tính.

Vừa mở mắt ra, cô đã thực sự trở thành cô cháu gái kia – "người cháu gái làm nổ tung căn bếp".

Dù kiếp trước của cô ngắn ngủi chưa đầy hai mươi năm, phần lớn thời gian còn là những tháng ngày gắng gượng sống trong bệnh viện, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ xuyên không. Đừng nói đến chuyện phi thực tế ấy, cô còn có một người bà rất yêu thương mình. Vì bà, cô vẫn luôn muốn sống tiếp, dù chỉ thêm một năm, nửa năm, được ở bên bà ngày nào hay ngày đó.

Kết quả giờ thì hay rồi, chẳng nói lời nào đã "rầm" một phát ném cô vào trong truyện.

Quyển truyênj này là một truyện xuyên không lấy bối cảnh đời Tống giả tưởng, thuộc thể loại ẩm thực, làm ăn. Nhân vật chính là một đầu bếp hiện đại tên Thẩm Miểu, xuyên thành vợ cũ bị ruồng bỏ, rồi gây dựng lại sự nghiệp bằng quầy bánh nhỏ trong thành Biện Kinh. Diêu Như Ý sau khi phát bệnh đặc biệt mê thể loại cuộc sống hàng ngày nhẹ nhàng, nuôi mèo nấu cơm như thế, nhất là trong truyện có rất nhiều món ngon mà cô kiêng ăn không được đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng thỏa mãn phần nào.

Cô vốn định giết thời gian, chẳng ngờ lại đọc đến nỗi xuyên luôn vào.

Đến nước này thì chỉ còn cách cố gắng nhớ lại mọi chi tiết trong truyện liên quan đến nguyên chủ. Đã đến rồi, cũng phải tìm cách sống tiếp thôi? Kiếp trước khó khăn như thế cô còn không nghĩ đến chết, giờ có thân thể khỏe mạnh lại chịu thua sao? Bà mà biết cô yếu đuối thế này, chắc chắn sẽ lấy dép ném cô mất!

"Cứ không chết đấy, cứ phải sống lì ra."

Đây là câu nói vàng ngọc của bà cô.

Mà cuốn truyện kia, thật ra cũng chẳng liên quan gì đến nguyên chủ, thậm chí còn không tính là nhân vật nền, chỉ nhắc đến ông nội của nguyên chủ – Diêu Khải Chiêu một lần rất ngắn gọn, chẳng có chút thông tin gì về cuộc đời cô ấy. Tệ hơn là ký ức của nguyên chủ để lại cho cô lại như bị máy hủy tài liệu nghiền nát, Diêu Như Ý ghép nối cả chục ngày mới nắm được sơ sơ đầu đuôi.

Nguyên chủ Diêu Như Ý, quê ở Tr**ng S*, Hồ Nam, mồ côi cha mẹ, sống nương tựa với ông nội.

Là con một, từ nhỏ được cha mẹ nâng niu. Sau khi cha mẹ lần lượt mất vì bệnh dịch, ông nội càng thương yêu cô hơn, nuôi thành tính cách mong manh như bình sứ. Trong truyện từng nhắc qua việc ông nội Diêu làm tế tửu Quốc Tử Giám, bắt gặp cháu rể chưa cưới Đặng Thắng trăng hoa với tiểu quan (giống với trai b.a.o) nên tức giận hủy hôn giữa phố, còn đấm vỡ hai cái răng của hắn.

Nghe thì hả giận, nhưng lại là khởi đầu tai họa cho nhà họ Diêu.

Diêu gia gia làm quan thanh liêm, luôn khước từ quà cáp, xử phạt nghiêm minh trong thi cử, thậm chí đến lạp xưởng do học trò biếu dịp lễ tết cũng không nhận. Chính trực như vậy thật chẳng được lòng ai. Diêu Như Ý đoán gia gia có lẽ đã đắc tội với không ít quan viên đã hòa mình vào bụi trần từ trước rồi.

Chứ đâu đến mức chỉ vì đánh người mà bị đám ngự sử xúm vào công kích?

Nhà họ Đặng mất mặt, mất đường tiến thân, liền như chó đ.i.ê. n xông tới cắn xé, không chỉ thuê đám nhàn rỗi tung tin đồn nguyên chủ khắc cha mẹ, còn vu cáo nhà họ Diêu có trai lạ ra vào, gia gia thì dung túng cháu gái tư tình.

Lời đồn như dao, không ai bênh vực. Thế nhưng Diêu gia gia vẫn không lùi bước, liên tiếp dâng tấu tố cáo nhà họ Đặng, yêu cầu nghiêm trị Đặng Thắng.

Sau cùng, Đặng Thắng – một tên quan tép riu bị cách chức, Diêu gia gia vì đánh người mà bị giáng từ tế tửu ngũ phẩm xuống làm tiến sĩ cửu phẩm. Xem như kết thúc êm xuôi.

Nguyên chủ vốn đã rụt rè nhút nhát, trong bầu không khí ngập lời gièm pha ấy lại càng như con ốc sên rụt vào vỏ, không chịu gặp ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!