Đĩa bánh đó...
Đĩa bánh đó.
Trong đầu ta như có sợi dây đứt phựt, lòng căm hận dâng trào mãnh liệt.
Ta vô thức nắm chặt đôi tay buông thõng bên người, cười đầy tuyệt vọng và bi thương.
"Người mang bánh đến, chưa bao giờ là thần thiếp. Người đó, đã sớm bị bệ hạ tự tay g.i.ế. c c.h.ế. t rồi."
Năm Thuận Xương ba mươi bảy, phụ thân tuân chỉ biên soạn sách, bận rộn trong Thượng thư phòng nhiều tháng. Ta và trưởng tỷ đặc biệt mang đồ ăn mẫu thân tự tay làm, mang đến cho phụ thân lâu ngày chưa về nhà.
Nào ngờ lạc đường, lại xông vào lãnh điện hoang vắng, nhìn thấy Thái tử Bùi Chiêu đang đói lả.
Để tránh rước họa vào thân, ta kéo trưởng tỷ định đi đường vòng. Nhưng đi được một lúc, trưởng tỷ bỗng nhiên giật tay ta ra, quay trở lại.
Tỷ ấy đưa canh hạt sen và những món ăn khác trong hộp đồ ăn, tặng cho Bùi Chiêu đang bị giam cầm.
Năm đó, ân nhân trong tuyết trắng mang than ấm đến sưởi ấm hắn ta, chưa bao giờ là ta, mà là trưởng tỷ của ta. Nhưng người ân nhân mà hắn ta nhớ mãi đến hôm nay, đã sớm bị hắn ta dùng một trận lửa lớn, thiêu sống trong Lục phủ.
Hắn ta muốn dùng tình nghĩa ngày xưa, để đổi lấy một phút mềm lòng của ta. Nhưng không ngờ chuyện cũ được lật lại, toàn là m.á. u me be bét, thịt nát xương tan.
Hắn ta muốn bảo toàn tính mạng cho hoàng nhi ở Lĩnh Nam, nào biết lần mở miệng này, lại tự đưa mình lên đài tế.
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa, phải nói cho bệ hạ biết."
Thấy người trước mặt thần sắc mờ mịt, trong lòng ta dấy lên một nỗi căm hận khó tả.
"Hoàng hậu nương nương mà người yêu nhất, nàng đã bị bệ hạ tự tay bức tử..."
Ngươi nói bậy...
Hắn ta nhìn ta đầy không tin nổi, đôi mắt mơ hồ dấy lên sát khí cuồn cuộn, như thét gào một trận sóng thần tuyệt vọng.
"Ngươi nói bậy... Trăn Trăn là thê tử của trẫm, trẫm làm sao có thể..."
Hơi thở hắn ta dần nặng nề, không biết là vì giận hay vì quá vội.
Ta cười rạng rỡ, từng chữ từng chữ, chậm rãi nói:
"Bệ hạ vẫn chưa biết sao. Hoàng hậu vốn là thứ nữ của Cố gia, vì xoa dịu khúc mắc của ngài, mới cố ý giấu thân phận của mình. Bao nhiêu năm nay, Cố Trì mà ngài tốn công bồi dưỡng, cùng lắm chỉ tính là trưởng huynh cùng phụ thân khác mẫu thân với Hoàng hậu mà thôi.
Nhưng tiểu tướng quân Cố Cẩn c.h.ế. t thảm ở biên quan vì làm mồi nhử, mới chính là đệ đệ ruột của Hoàng hậu đấy."
Để được kể câu chuyện này, ta đã đợi bao lâu rồi.
Lâu đến nỗi cả đời ta, đều héo mòn trong thâm cung mười trượng này.
Đế vương muốn mở miệng, nhưng chỉ còn lại những hơi thở dốc. Hắn ta muốn sống, sống đến ngày hoàng nhi Dịch Lâm từ Lĩnh Nam trở về. Nhưng ta, không muốn, cho hắn ta cơ hội nữa.
Ta chậm rãi bước tới, đặt chiếc khăn thêu hoa đào nhẹ nhàng lên mặt hắn ta. Rồi, hai tay ấn chặt xuống.
Hoàng đế giãy giụa hấp hối, cố sức lắc đầu muốn thoát ra, nhưng không thể như ý.
Hồi lâu, trong điện cuối cùng cũng yên tĩnh.
Đầu ngón tay ta khẽ run rẩy. Giơ tay lên, m.á. u tươi nhuốm đỏ đóa hoa đào.
Kết thúc rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!