Chương 9: (Vô Đề)

10

Trong triều, quan viên Ngôn quan, Giám sát Ngự sử cộng tất cả bảy mươi hai người.

Chuyên trách ngôn quan, việc nhỏ tự quyết, việc lớn tấu trình, là căn cứ quan trọng để làm trong sạch bộ máy quan lại.

Cho nên, chuyện trái với luân thường đạo lý của Tiêu gia.

Đám quan viên Ngôn quan kia, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?

Sáng sớm hôm sau khi thiết triều, tất cả quan viên Ngôn quan trên triều, hiếm khi đứng về cùng một chiến tuyến, đều bắt đầu tấu Tiêu Ngọc, từng câu từng chữ đều đanh thép, cộng thêm việc nhiều vị tiểu thư danh giá ở kinh thành tận mắt chứng kiến, không hề có bất kỳ hiểu lầm nào xen vào.

Một buổi thiết triều, từ chức quan Chính tứ phẩm Hồng Lô Tự khanh, trực tiếp bị giáng xuống làm Tòng cửu phẩm Hồng Lô Tự tán, Hoàng thượng vô cùng giận dữ.

Tiêu Ngọc đến giờ phút này, mới hoàn toàn hoảng sợ.

Đủ loại cầu xin, đều vô ích.

Thậm chí có đi ra đường, cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác. Cảnh tượng trong phòng ngày hôm đó, đã biến thành vô số phiên bản, thậm chí trên một số bức tranh xuân cung, cũng in thêm một vài hình ảnh mới.

Thật sự, là một trò cười.

Cứ mơ mơ màng màng như vậy suốt hơn nửa tháng.

Tiêu Ngọc cuối cùng cũng không chịu nổi, đến viện của ta, muốn cầu xin ta vào cung, thay hắn nói giúp.

Mà ta cũng vì chuyện đó, mà trở mặt hoàn toàn với hắn. Hơn nửa tháng nay đóng chặt cửa viện, Tiêu Ngọc muốn vào gặp ta, phải đứng ngoài cửa suốt mấy canh giờ, ta ngủ một giấc, lại dùng chút điểm tâm, mới cho người mở cửa.

"Tịch Nguyệt, chúng ta là vợ chồng cùng thuyền. Nay ta gặp khó khăn trong chốn quan trường, nàng nhất định phải giúp ta."

Vừa mở miệng, đã không có thái độ cầu xin người khác.

"Ta chỉ là một phụ nữ, làm sao có thể giúp được chàng?"

Tiêu Ngọc lắc đầu, định nắm tay ta. Nhưng ta đã nhanh tay bưng một tách trà lên, chậm rãi uống, rồi ra hiệu cho A Nại, đưa cho hắn một tách trà nóng.

Hắn ngửa cổ uống cạn, rồi nói tiếp:

"Thái hậu là cô ruột của nàng, Bệ hạ là biểu ca của nàng. Dựa vào mối quan hệ này, để nàng vào cung thay ta nói giúp, Bệ hạ nhất định sẽ tha thứ cho ta, sau đó……"

"Sau đó nhân cơ hội thu hồi thánh chỉ trước, rồi cầu xin một đạo thánh chỉ khác, để Vân Triều làm thiếp cho chàng, à không, cho chàng làm bình thê?"

Xin chào.

Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Giọng điệu của ta khi nói những lời này, mang theo sự châm biếm.

Nhưng dường như hắn quá sốt ruột, nên không nghe ra, ngược lại còn có chút vui mừng. Nắm lấy vai ta, lộ ra chút an ủi.

"Tịch Nguyệt, nếu nàng có thể làm như vậy, ta cũng bằng lòng. Nhưng nàng yên tâm, dù có là bình thê, thì nhất định cũng là nàng lớn ả nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không để ả ta vượt qua nàng!"

Ta cụp mắt nhìn chiếc chén trà trống rỗng mà hắn vừa uống xong, rồi thản nhiên nói tiếp:

"Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, chẳng lẽ phu quân còn vọng tưởng mỹ nhân và tiền đồ, đều muốn có?"

Mặt cũng thật là dày quá đi.

Tiêu Ngọc lắc đầu, trong mắt tràn đầy áy náy và thương xót đối với Vân Triều:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!