Chương 46: (Vô Đề)

Tạ Trường Canh từ từ đặt bút xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy như hoa không có nước của nàng.

Đêm dài và lạnh, chung quanh im lặng, ánh nến rọi sâu vào phòng. Hắn chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô gái kia, người vợ của hắn chỉ cách mình một cái bàn, môi mím chặt, không nói một lời.

Mộ Phù Lan hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:

– Tam Miêu và Trường Sa Quốc tiếp giáp nhau, từ tổ tiên chúng tôi đã có giao lưu qua lại, hiện nay nơi đó đang xảy ra chướng lệ lan rộng, dân chúng đói khổ. Thời gian trước họ có đến xin giúp đỡ, trong phạm vi năng lực Mộ thị chúng tôi không thể không để ý tới họ được. Lần này tôi đi đến đó giúp họ, Viên a huynh đồng hành theo ngoài bảo vệ tôi và y sĩ ra thì cũng là muốn đảm bảo việc cho mượn lương thực thuận lợi.

– Còn chuyện đứa bé tên Ô Cát dẫn đường cho ngài tôi đã biết rồi. Câu chuyện "Ba Long" kia hoàn toàn là tin đồn vớ vẩn. Người Tam Miêu có thể nói được tiếng Hán không nhiều lắm, ngôn ngữ không thông, bấy giờ mới sinh ra nhiều hiểu lầm. Xin ngài yên tâm, trước khi tôi đi thì đã làm sáng tỏ chuyện này rồi. Còn với ngài, trước đây tôi cũng đã giải thích về quan hệ giữa tôi và Viên a huynh rồi cho nên cũng không muốn nhắc lại nữa.

Bất luận ngài tin hay không, tôi cầu xin ngài, chuyện người lớn thì người lớn giải quyết, ngài muốn thế nào thì cứ nói ra, chúng ta có thể thảo luận, nhưng xin ngài đừng giận chó đánh mèo lên một đứa trẻ không biết gì cả, làm vậy sẽ khiến ngài mất thân phận.

Hắn nghe xong, bất ngờ lại bật cười, vẻ mặt như băng tan, khóe môi hiện lên từng gợn sóng. Hắn hơi đổ người về phía trước, nhìn nàng nói:

– Tạ Trường Canh ta xuất thân cự khấu, có gì mà phải mất hay không sợ mất? 

Khi hắn nói điều này, khóe môi vẫn còn đọng lại một nụ cười, nhưng Mộ Phù Lan có thể thấy rõ ràng rằng con ngươi của hắn đang phản chiếu hai đốm nến mờ nhạt, ánh mắt tối tăm.

– Vậy ngài muốn thế nào? – Nàng hỏi.

Tạ Trường Canh thong thả đứng lên, đi đến bên cạnh nàng rồi dừng lại. Hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, quan sát một lúc rồi nói:

– Ta đang tự hỏi, chỉ là một đứa bé đầu năm vô tình gặp được và không hề có mối liên hệ sâu sắc nào, tại sao nàng lại có tình cảm sâu đậm như vậy được?

Ánh mắt hắn nhìn từ khuôn mặt nàng xuống phần váy bám bụi đất của nàng, nhìn chằm chằm vào đó một lúc.

– Nàng vì một đứa bé này mà đuổi theo một mạch tới đây, chắc là chịu khổ rất nhiều nhỉ?

Hắn nhướng môi, nhìn lại khuôn mặt gầy gò và hốc hác của nàng.

– Mộ thị, trước thì nàng không giữ phụ đạo, sau thì lừa dối ta, coi ta như một tên ngu xuẩn, đủ loại sỉ nhục này, nếu chỉ là chuyện giữa hai chúng ta thì ta cũng chẳng để tâm, nhưng đến tận lúc nàng cũng chẳng biết phải trung thực, vẫn còn thích dùng miệng lưỡi xảo quyệt với ta.

– Ta không cần biết nàng cố ý hay vô tình, nhưng tới mức này rồi mà nàng vẫn không nói sự thật với ta, thế thì trong chuyện này không ai là vô tội, bao gồm cả đứa bé ngây thơ trong miệng của nàng nữa.

Hắn từ từ nghiêng người về phía nàng, môi chạm vào tai nàng.

– Đứa bé đó là con ruột của nàng, có phải không?

Hắn hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Khuôn mặt hắn ở rất gần, như thể đang thì thầm với nàng, dụ dỗ nàng nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào dái tai thanh tú của nàng.

Mộ Phù Lan ngoảnh mặt sang.

Hắn hơi nghiêng đầu tránh mặt nàng chạm vào mình rồi đứng thẳng dậy, nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, như thể được phủ một lớp băng giá.

Mộ Phù Lan nhắm mắt một lát rồi mở ra.

– Phải, nó là con ruột của tôi. – Nàng đáp.

– Người đàn ông kia là ai? – Mí mắt Tạ Trường Canh nảy lên, nét mặt vô cảm.

– Huynh ấy đã chết rồi. – Mộ Phù Lan nói. – Ngài còn nhớ tôi từng nói với ngài tôi có ý trung nhân không? Đứa bé kia chính là con của người đó. Trước khi đính hôn với ngài, tôi đã gặp được huynh ấy ở trên Quân Sơn. Về sau huynh ấy đã chết rồi.

Nàng nhìn khuôn mặt đang dần trở nên cứng đờ của người đàn ông đối diện.

– Tất cả đều đã là chuyện quá khứ. Tôi không muốn nhớ lại, tôi đã định cả đời này sẽ không bao giờ kể cho bất kỳ ai, nhưng vì ngài muốn tôi nói, cho nên tôi mới nói ra.

– Thật sự tôi đã có lỗi với ngài, khiến cho ngài bị sỉ nhục. Nhưng lúc trước ngài tới cầu thân cũng không phải là muốn con người tôi. Trước đó, ngài đã có được thứ ngài muốn. Mà hiện tại và cả tương lai nữa, chờ đến lúc hai chúng ta hòa li, không còn liên quan gì đến nhau nữa, bí mật này sẽ không bao giờ bị ai biết được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!