Thao trường tứ phía vây đầy người, nhưng khi thấy hai vị hoàng tử đến ai nấy đều tự biết mà tránh đường.
Trên thao trường, Ngũ hoàng tử đang cưỡi một con tuấn mã Tây Vực, tay cầm roi da quất chan chát lên nó, tiếng ngựa hí vang trời.
Mộ Dung Vũ đôi mắt mở to mang theo chút say mê, nhưng Mộ Dung Nghi thì thấy khó chịu vô cùng.
Nó chỉ muốn được tự do, tại sao lại không buông tha cho nó?
Bị giày vò đến tận giữa trưa nhưng con tuấn mã Tây Vực kia vẫn không chịu thuần phục, Ngũ hoàng tử sai người nhốt nó trở lại chuồng, thế nhưng vẫn không quên quật thêm vào mình nó một roi: "Đồ súc sinh không biết thức thời!"
Con ngựa giật mình hí lên khiến cho tim Mộ dung Nghi tí nữa cũng rớt ra ngoài.
Ngũ hoàng tử định thần lại, thấy đầu của hai đứa nhỏ đang dựa vào hàng rào, gương mặt hung tợn lập tức biến mất: "Ầy, Cửu đệ đó hả, đệ cũng đến xem sao?"
Mộ Dung Nghi thận trọng cung kính cúi đầu thỉnh an: "Ngũ ca.".
"Đệ biết cưỡi ngựa không?" Ngũ hoàng tử vươn tay sờ đầu nó, mang theo chút cưng chiều.
"Cũng chút chút…"
"Như vậy…. Bình Thuận____ dắt "Tuyết Tẩu" mà Điền đại nhân tặng ta ra đây cho Cửu đệ chơi!"
"Cái đó… Ngũ ca à, đệ cưỡi ngựa dở lắm!". Nó chưa bao giờ thử cưỡi qua con ngựa nào lớn tới vậy, quá lắm cũng chỉ là ngựa con mà thôi.
"Lo cái gì, đã có Bình Thuận dắt ngựa cho đệ rồi."
"Thật sao?" Mắt Mộ Dung Nghi sáng lên, hay quá, rốt cục cũng có thể cưỡi một con ngựa đúng nghĩa rồi!
Ngũ hoàng tử tươi cười bế Mộ Dung Nghi lên ngựa, Bình Thuận dắt ngựa đi phía trước, hai người họ đi dọc theo vành đai thao trường, Mộ Dung Nghi cứ chốc chốc lại quay đầu vẫy tay với Ngũ ca và Thập đệ, nhưng không được bao lâu thì Tuyết Tẩu bất thình lình vùng ra khiến Bình Thuận mất kiểm soát, lồng lộn lên nơi thao trường. Mộ Dung Nghi vô cùng sợ hãi, theo bản năng túm chặt lấy dây cương, mặt cắt không còn giọt máu, bên tai là tiếng la hét:
"Trời ơi! Cửu hoàng tử!!!"
"Còn đứng đó chờ cái gì nữa! Đi ngăn con súc sinh đó lại ngay!"
Thao trường trở thành một đám hỗn loạn, có vài tên thị vệ muốn bắt lấy dây cương nhưng đều không được, Mộ Dung Nghi đành phải chịu xóc nảy điên cuồng trên lưng ngựa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mộ Dung Vũ đã òa khóc nức nở trên thao trường tự bao giờ.
Tuyết Tẩu bất ngờ nhảy chồm lên, Mộ Dung Nghi cũng đã không còn hơi sức nào để giữ nữa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi đổ sụp xuống, may mắn thay đã có một thị vệ trong nháy mắt nhanh tay đỡ lấy, nó trong mơ màng cố sống cố chết bấu chặt vào áo giáp của người thị vệ không buông….
Trở lại Huề Phương điện, ngự y quỳ một bên, trước giường Mộ Dung Vũ vẫn còn ngồi nức nở, Uẩn Phi nhíu chặt mày nhìn đứa con trai cưng đang rên la đau đớn, còn có Ngũ ca bên cạnh luôn miệng xin lỗi…
Sau khi Thái y kê đơn thuốc và bảo rằng vết thương không có gì trở ngại thì Ngũ hoàng tử cùng Mộ Dung Vũ mới chịu an lòng rời đi.
Sau bữa tối, Mộ Dung Đinh Hiên đến, khều khều Mộ Dung Nghi đang ngồi trên giường phồng mang trợn má.
"Tứ ca, huynh đang chọc ta!"
"Ây dà, sao đệ biết hay quá vậy!" Mộ Dung Đinh Hiên búng mũi nó, đáy mắt nhàn nhạt toát ra nỗi niềm thương tiếc: "Có đau lắm không?"
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi". Mộ Dung Nghi hề hề cười ngu.
"Thật không?" Đinh Hiên vươn những ngón tay thon dài ra, dịu dàng thổi vết thương bị dây cương nghiến qua nơi lòng bàn tay của Mộ Dung Nghi: "Nghe nói tay đệ không cầm nắm được gì sất, cả mắt cá chân cũng sưng phồng lên, người khác không biết còn tưởng rằng đệ mới đi ra trận giết địch nữa đó."
"Tứ ca, đừng có đùa, đau ~"
"Biết đau à? Để xem xem lần sau đệ còn dám cưỡi ngựa nữa không?"
Mộ Dung Nghi túm lấy ngón tay của Đinh Hiên đang vuốt tới vuốt lui, nói: "Tứ ca biết cưỡi ngựa không?"
"Tất nhiên là biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!