"Yến Hồi Nam, cút ra đây! Trả tiền!"
Người đàn bà ở bàn mạt chược lập tức thò người ra ngoài nhìn. Sau cánh cửa sắt là một phụ nữ gầy gò, thấp bé; bên cạnh là một cậu học sinh trung học, lúng túng kéo tay mẹ.
Yến Hồi Nam ném quân mạt chược xuống, sải bước ra cửa, đứng cách cái sân mắng vọng ra:
"Dương Chi Hương, bà lên cơn điên à? Khi nào ông đây nợ tiền bà?"
Dương Chi Hương: "Ông nợ tôi nhân tình!"
Lũ bà già rảnh rỗi và mấy người trung niên mặc đồ ở nhà kéo nhau tụ lại xem.
Lê Lý cưỡi xe máy chạy ngang qua Thu Dương Phường, phía trước là một đám đông đang vây lại, hình như có cãi nhau.
Cái xó xỉnh này, vài hôm không ghé lại được một màn, cũng coi như hiếm lạ.
"Bao nhiêu năm nay ông bày bao nhiêu đám tiệc, nhận bao nhiêu tiền mừng? Hết cha vợ chết, rồi mẹ vợ mừng thọ. Nhà sửa sang cũng bày tiệc tân gia. Bao nhiêu người đã cắt liên lạc với ông, chỉ có chồng tôi là dại! Ngần ấy năm, tổng cộng chúng tôi đã cho ông ba ngàn tiền mừng!"
Yến Hồi Nam đi ra sân, mắng lại:
"Tôi bày tiệc thì liên quan gì đến bà? Nhận tiền mừng phạm luật gì hả?"
Hàng xóm xung quanh vừa xem vừa bàn tán rì rầm.
Dương Chi Hương gầy yếu nhưng giọng chát chúa: "Chồng tôi bệnh nặng nằm viện suốt một năm, ông có sang thăm một lần chưa?"
Yến Hồi Nam quát: "Nhà tôi cũng có người bệnh! Không lo hết được!"
"Người chết rồi, tôi có gọi điện cho ông không? Ông không đi đám tang, tiền phúng điếu cũng không có! Quá đáng vừa thôi! Hôm nay tôi phải thay chồng tôi lấy lại tiền phúng điếu! Nếu ông đến đám tang, cho ba trăm, năm trăm thì chẳng ai tính toán. Nhưng ông không đi, thì toàn bộ tiền mừng nhà tôi từng cho, ông trả lại hết cho tôi!"
Hàng xóm chặc lưỡi, giả vờ khuyên can:
"Ôi dào, có gì từ từ nói, cãi làm gì."
"Là tôi quên thôi. Nếu bà nói tử tế, tôi cho ba trăm, năm trăm." Yến Hồi Nam gào lên, "Nhưng bà làm ầm thế này, tôi không cho một xu! Bà gọi công an đi, xem họ có quản bà không!"
Người phụ nữ gầy run rẩy vì giận, lao lên kéo cửa sắt.
Yến Hồi Nam dang tay: "Thấy chưa, bà này xông vào nhà dân, định đánh người đấy!"
Dương Chi Hương gần như phát điên, cậu con trai kéo tay mẹ, giọng run run:
"Thôi mẹ, đi về đi. Đừng chấp loại người này. Ông ta không biết xấu hổ, mình đừng giống ông ta!"
Dương Chi Hương hất tay con ra: "Tôi còn gì là mặt mũi nữa? Chồng chết rồi, mẹ con tôi chẳng còn chỗ dựa, tôi còn gì là mặt mũi? Nếu không túng quẫn tới đường cùng, tôi có đến đây đòi cái tiền của người chết này sao?"
Cậu con trai xấu hổ, mặt đỏ bừng, im lặng.
"Yến Hồi Nam, nếu ông không trả, tôi đứng chắn cửa nhà ông cả đời!"
Yến Hồi Nam nhún vai: "Bà kê giường ở đây ngủ cũng được. Miễn bà không sợ người ta nói ra nói vào, rằng vừa mới góa chồng đã đứng gác cửa nhà tôi..."
Dương Chi Hương tức đến bật khóc, suýt ngất. Cậu con trai vội đỡ lấy mẹ, nước mắt cũng trào ra.
"Yến Hồi Nam, ông—"
"Là ba ngàn tròn phải không?" Giọng một thiếu niên bình tĩnh cất lên.
Yến Vũ đứng dưới tán cây anh đào kim tước trong sân, ánh mắt thản nhiên, sắc mặt không đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!